Sau khi về đến nhà, trong mấy ngày tiếp theo, Trần Hi không còn chủ động hỏi về tình hình của Lục Thời Nghiễn nữa.
Ngay từ đầu Minh Nguyệt còn cảm thấy kỳ quái, chủ động hỏi vài lần xem có cần đến Lục gia xem một chút hay không, Trần Hi đều nói không cần, ngày đó nàng đã thấy Lục Thời Nghiễn khôi phục, hắn đã nói là báo ân, tiền cũng không nhận, đưa thêm nữa cũng không hợp lý.
Minh Nguyệt cũng không cảm thấy chỗ nào có vấn đề, chỉ coi như đông gia là đang dưỡng thương, tinh thần không tốt.
Nhưng lại qua vài ngày, Minh Nguyệt cuối cùng nhận ra vấn đề.
Đông gia thật sự nhắc cũng không nhắc tới Lục ca nhi nữa.
Rõ ràng tinh thần đã tốt hơn phân nửa, chỉ cần tĩnh dưỡng để xương đùi khôi phục, phần lớn thời gian đông gia đều ở trong sân phơi nắng, có đôi khi đọc sách, cũng không nhắc đến Lục ca nhi.
Bởi vì chuyện của Trần Hi, Trần Ký cũng trì hoãn thời gian mở cửa, nhưng cũng không thể trì hoãn quá lâu, Trần Hi hiện tại đã không còn nguy hiểm, thân thể cũng đang chậm rãi khôi phục, việc làm ăn vẫn phải tiếp tục, cha Trần và mẹ Trần liền mang theo Trần Diệu trở về thành trước, để lại Minh Nguyệt thông minh nhanh nhẹn để chăm sóc cho Trần Hi.
Chủ yếu cũng do đại phu nói bây giờ Trần Hi còn không thể đi đường dài xóc nảy, phải chờ chân khôi phục một ít mới có thể ngồi xe ngựa trở về thành.
Hiện tại Trần gia cũng chỉ có Trần Hi và Minh Nguyệt.
Điều này dẫn đến việc Minh Nguyệt hầu như cả ngày đều quanh quẩn bên Trần Hi, khó mà không nhận ra sự khác lạ của nàng.
"Đông gia." Minh Nguyệt mang gà hầm lên, từ nhà bếp đi ra, cuối cùng cũng hỏi: "Mấy ngày nay sao người không hỏi về tình hình của Lục ca nhi nữa?"
Đã xảy ra chuyện gì mà nàng ấy không biết sao?
Nhưng mà mỗi ngày nàng ấy đều ở bên cạnh đông gia, đông gia cũng chưa từng rời khỏi sân, cũng không có ai đến nhà quấy rầy, không có chuyện gì xảy ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-425.html.]
Cuốn sổ trong tay Trần Hi đã lật đến lần thứ ba, nghe vậy, nàng cũng không ngẩng đầu lên, nhìn có vẻ vẫn vô cùng tập trung, giọng điệu bình thản nói: "Không có gì, trước đây ngươi không phải đã nói sao, hắn mọi việc đều tốt, khôi phục cũng tốt, vài ngày trước ta cũng đã thấy tận mắt, mọi thứ đều tốt, không cần phải hỏi thêm, rất phiền phức."
Lý thì đúng là như vậy, nhưng Minh Nguyệt vẫn cảm thấy có điều không ổn.
Nhưng nàng ấy nghĩ mãi cũng không ra, chỉ có thể đáp một tiếng "ồ".
Dứt lời nàng ấy đi tới, nhìn chằm chằm cuốn sách trong tay Trần Hi một lúc, rồi hỏi: "Vậy hôm nay có cần đem một bát canh gà sang không?"
Trần Hi lật trang, không ngẩng đầu lên nói: "Không cần đâu, bây giờ hắn cũng không thiếu gì cả."
Đây là lời hắn tự nói, hắn không nợ nàng, nàng cũng không nợ hắn, hai người đã thanh toán xong, nàng cũng không cần phải làm phiền thêm.
Minh Nguyệt: "... Ồ."
Nói xong, Minh Nguyệt lại nói: "Đông gia, người có phải không vui không?"
"Không có." Trần Hi lại lật một trang: "Chỉ là không đi đâu được, ngày nào cũng nằm như thế này, quá nhàm chán."
Minh Nguyệt lập tức bị thuyết phục.
Bởi vì nàng ấy cũng cảm thấy đông gia mỗi ngày đều phải nằm dưỡng thương như vậy rất nhàm chán, chính là sợ đông gia nhàm chán cho nên nàng ấy mới vẫn luôn đi qua đi lại ở trước mặt đông gia, sợ đông gia buồn bực.
Hơn nữa, tính cách của đông gia vốn mạnh mẽ quyết đoán, e rằng càng không chịu nổi sự nhàm chán như thế này.
"Hay để ta đẩy người ra ngoài dạo một vòng nhé?" Minh Nguyệt nghĩ một lúc, đề nghị.
Lão Lý thúc ở trong thôn đã đưa tới một cái xe lăn gỗ do chính mình làm, đông gia ngồi ở phía trên, nàng ấy có thể đẩy ra ngoài đi bộ một chút, nhưng cũng không thể quá lâu, bởi vì vì chân không thể để xuống quá lâu, phải nâng cao một chút thì mới tốt cho việc phục hồi.
Trần Hi lại lật một trang: "Không đi, chỉ quanh quẩn ở cổng, chẳng có gì thú vị."