Nàng chần chừ một lát, giơ tay lên, dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán hắn.
Lục Thời Nghiễn đang nhìn chằm chằm Tiểu Hắc Cẩu, cẩn thận giẫm gãy cỏ cây đi về phía trước tìm đường, nhất thời cứng đờ.
Hắn quay đầu nhìn về phía Trần Hi.
Trần Hi không ngờ hắn đột nhiên dừng lại, sau đó lại đột nhiên nhìn về phía mình, nhất thời cũng sửng sốt.
Thật lâu sau, nàng mới giải thích dưới ánh mắt phức tạp của hắn: "Ta thấy mồ hôi sắp chảy vào mắt ngươi, sợ ngươi khó chịu nên mới lau giúp..."
Lục Thời Nghiễn chớp chớp mắt, mặt đầy mồ hôi sớm đã đỏ bừng, lúc này cũng không thể nhìn rõ cảm xúc, một lát sau chàng nói: "Đa tạ."
Trần Hi nhếch khóe miệng khô khốc cười cười: "Cảm ơn gì chứ, ngươi vì ta mới chịu khổ thế này, phải cảm ơn là ta mới đúng."
Lục Thời Nghiễn không nói gì nữa, quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.
Lần thứ hai Trần Hi lau mồ hôi cho hắn, hắn cũng chỉ mím môi chứ không dừng lại.
Vì thế Trần Hi thường xuyên lau mồ hôi cho hắn, cũng giúp đỡ quan sát tình huống xung quanh và cả hành tung của Tiểu Hắc Cẩu.
Đi được một đoạn, thấy hơi thở của Lục Thời Nghiễn càng lúc càng nặng, Trần Hi chủ động nói: "Dừng lại nghỉ một chút rồi đi, phía trước có một tảng đá lớn, đi đến đó thì dừng lại."
Lục Thời Nghiễn không cậy mạnh, gọi Tiểu Hắc Cẩu đang chạy ở phía trước một tiếng.
Rất nhanh, Tiểu Hắc Cẩu đang dò đường đã sủa một tiếng rồi quay lại.
Lúc dừng lại nghỉ ngơi, Lục Thời Nghiễn chậm rãi thả nàng xuống, đỡ cánh tay nàng để tránh nàng không đứng vững bằng một chân.
Cho dù hai người đã rất cẩn thận, trong nháy mắt lúc chạm xuống đất, đầu gối Trần Hi vẫn mềm nhũn.
Lục Thời Nghiễn vội dùng bả vai đỡ lấy nàng, Trần Hi cũng theo bản năng ôm eo hắn để mượn lực đứng vững.
Từ xa nhìn lại, hai người giống như đang ôm nhau thân mật.
Khi mặt nàng dán lên cổ Lục Thời Nghiễn, chính Trần Hi cũng sửng sốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-414.html.]
Bởi vì mạch đập trên cổ hắn nhảy lên rất nhanh, nàng rõ ràng cảm nhận được, trong lòng dâng lên một cảm giác nóng bức khó tả, mặt cũng lập tức đỏ bừng.
Lục Thời Nghiễn cũng chẳng khá hơn nàng chút nào.
Chỉ là tự chủ của hắn mạnh hơn một chút, cũng càng có thể nhẫn nhịn, sắc mặt thay đổi chút rồi trong chớp mắt liền đỡ nàng ngồi ở trên tảng đá.
Mãi cho đến khi ngồi ở trên tảng đá nghỉ ngơi một hồi lâu, Trần Hi mới bình tĩnh lại từ cơn nóng bức và hoảng loạn.
Lục Thời Nghiễn đã kiểm tra tuyến đường phía sau, thuận tiện cởi một ống nước từ trên người Tiểu Hắc Cẩu xuống.
"Uống chút nước đi."Lục Thời Nghiễn mặt đỏ bừng vì cõng nàng mà mệt: "Nghỉ một chút rồi chúng ta đi tiếp."
Trần Hi nhìn hắn một cái, không biết vì sao đột nhiên nàng có chút ngượng ngùng, nhìn thoáng qua liền vội vàng thu hồi tầm mắt.
"Ừ." Nàng cúi đầu vừa uống nước vừa đáp.
Nhìn lỗ tai và cổ đỏ bừng của nàng, Lục Thời Nghiễn giật mình một lát, lúc này mới quay đầu, đón gió thổi tới,để gió xua tan đi cái nóng trên mặt.
Một lúc lâu sau…
"Ngươi cũng uống chút đi." Trần Hi đưa ống nước, chạm vào cánh tay hắn.
Lục Thời Nghiễn lúc này mới quay đầu lại ừ một tiếng, nhận lấy ống trúc uống mấy ngụm.
Nhìn dáng vẻ uống từng ngụm từng ngụm nước của hắn, khuôn mặt Trần Hi vốn đã dịu đi một chút, nhất thời lại bốc cháy.
Nàng, nàng vừa uống nước như thế này.
Lục Thời Nghiễn bây giờ cũng chỉ uống ống trúc, như vậy không phải là... hôn môi gián tiếp sao?
Trong đầu nàng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, khuôn mặt Trần Hi đỏ bừng.
Lục Thời Nghiễn uống nước xong, quay đầu nhìn thấy Trần Hi như vậy, còn đỏ mặt hơn lúc nãy, cho rằng nàng lại bị sốt, vội vàng đưa tay thăm dò trán nàng: "Sao sắc mặt kém như vậy, lại nóng lên rồi sao?"
Nhưng sờ vào vẫn bình thường, không bị sốt, chắc là do hắn cõng nàng đi một đoạn cho nên lòng bàn tay nóng lên?
Nghĩ như vậy, hắn lại lật tay, lấy mu bàn tay thử độ ấm trên trán nàng.