Hắn nhìn nàng chằm chằm một hồi lâu, lúc này mới giơ tay lên, cong hai ngón giữa lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt nàng.
Hắn cực kỳ sợ hãi, chỉ có như vậy, mới có thể chứng minh được rằng nàng còn sống, ngay trước mắt hắn.
Có lẽ là quá đau đớn, Trần Hi trong giấc mơ chợt rên lên một tiếng, lông mày nàng cũng nhíu lại.
Lục Thời Nghiễn dừng tay, rồi nhẹ nhàng vuốt phẳng lông mày cho nàng, an ủi nàng.
Trần Hi bị cơn đau đánh thức, nhưng ý thức còn rất hỗn độn.
Nhìn thấy Lục Thời Nghiễn, nàng mơ mơ màng màng nói: "Lục Thời Nghiễn, cảm ơn ngươi, ta cứ tưởng rằng mình sẽ c.h.ế.t đến nơi rồi…"
"Không đâu." Cổ họng Lục Thời Nghiễn nghẹn lại, lại dừng một chút mới lặp lại:" Không đâu, ta nhất định sẽ đưa nàng về nhà."
Trần Hi mơ mơ màng màng cười với hắn: "Ừm, ngươi thật tốt... Cảm ơn..."
Lời còn chưa dứt, nàng lại ngủ thiếp đi.
Nụ cười này của nàng khiến Lục Thời Nghiễn vốn còn đang hoảng sợ và sợ hãi từ sâu trong linh hồn được trấn an.
Vốn định thu tay lại nhưng ma xui quỷ khiến lại sờ về phía khóe miệng đang mỉm cười của nàng.
Môi nàng đã bị cắn đến nứt nẻ, nhìn rất đáng thương.
Tay hắn lại nhẹ nhàng vuốt ve chỗ nàng đã cắn rách.
Càng vuốt càng thấy luyến tiếc..
Thật lâu sau, cổ họng hắn đột nhiên lăn xuống.
Giây tiếp theo, ánh mắt hắn từ đôi môi chuyển lên khuôn mặt nàng.
Nhìn Trần Hi ngủ yên bình, hắn l.i.ế.m đôi môi khô nẻ vì thiếu nước - số nước tìm được không nhiều, hắn chẳng nỡ uống một giọt nào.
Bỗng một tiếng kêu khẽ phát ra từ đống củi đang cháy, ánh mắt Lục Thời Nghiễn liền nhấp nháy.
Cũng giống như một loại tín hiệu nào đó, hắn bất ngờ nghiêng người về phía nàng, định đặt môi lên môi nàng, nhưng rồi lại kìm nén bản thân.
Hắn nhìn chằm chằm mặt nàng, nhìn một hồi lâu, cuối cùng vẫn khắc chế lui về.
Hắn nhắm mắt lại rồi lại mở ra, cuối cùng cũng chỉ khắc chế mà nắm tay nàng, tựa vào bên cạnh nàng, lẳng lặng cảm thụ nhịp tim của nàng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-412.html.]
Ngày hôm sau tỉnh lại, Trần Hi cảm thấy toàn thân mình dễ chịu hơn nhiều.
Tuy rằng chân vẫn còn đau, nhưng đầu không còn đau nữa, dường như cũng không còn nóng sốt nữa, đang mơ mơ màng màng, nàng cảm giác được Tiểu Hắc Cẩu đang l.i.ế.m tay mình, mở mắt ra liền thấy đôi mắt đen tròn, long lanh vui mừng của Tiểu Hắc Cẩu.
Nàng vuốt ve đầu nó, nhìn quanh một lượt.
Đống lửa đã tắt, nhưng nhìn như vừa mới tắt không lâu, tảng đá lớn chặn ngoài cửa sơn động cũng đã được dời đi, bên ngoài trời sáng rõ, có thể thấy một phần rừng núi xanh tươi um tùm
Lục Thời Nghiễn không có ở đây.
"Lục Thời Nghiễn đâu?" Trần Hi hỏi Tiểu Hắc Cẩu.
Cằm Tiểu Hắc Cẩu hướng bên ngoài hất hất một cái, cái đuôi vẫy càng mạnh mẽ.
Là đang nói cho nàng biết, chủ nhân đang ở bên ngoài.
Trần Hi lập tức vui vẻ: "Ngươi thành tinh rồi sao, đến cả điều này cũng hiểu?"
Sợ làm ồn đến Trần Hi, Lục Thời Nghiễn đang thu dọn ống trúc bên ngoài, nghe thấy động tĩnh đi vào.
"Tỉnh rồi sao?" Thấy Trần Hi, mắt hắn hơi sáng lên:" Cảm giác thế nào?"
Mặc dù mang theo ánh sáng sau lưng, Trần Hi vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ánh sáng trong mắt hắn.
"Ừm, cũng được, không còn khó chịu như hôm qua."
Nói xong nàng nhìn ra ngoài sơn động: "Ngươi đang làm gì vậy?"
Lục Thời Nghiễn đi ra ngoài một lát, không lâu sau cầm ống trúc đi vào: "Có khát không, uống nước trước đã."
Không phải nước trong cây trúc như ngày hôm qua, mà là nước suối.
Trần Hi uống hơn nửa ống, lúc này mới đưa cho Lục Thời Nghiễn: "Này."
"Ta uống rồi." Lục Thời Nghiễn nói: "Nàng uống đi."
Nói xong, hắn lấy từ trong lòng ra mấy quả dại: "Thức ăn chỉ có những thứ này, nàng tạm dùng, về nhà sẽ bù đắp sau."
Trần Hi hiện tại đã không sợ gì nữa, nghe hắn nói vậy nàng cười gật đầu.
Nhưng quả dại có vị rất tệ.
Hoặc là không có vị, hoặc là chua chát đến đáng sợ, nhưng để hồi phục sức lực, nàng đành cắn răng ăn - có còn hơn không.