Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 411

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:36:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong cơn mơ màng, nàng cảm nhận có người đang chạm vào trán mình.

Chắc là Lục Thời Nghiễn đang kiểm tra tình trạng sốt của nàng, toàn thân nàng nóng bừng khó chịu, nhưng tay hắn mát lạnh, cảm giác rất dễ chịu, nàng liền dụi đầu vào lòng bàn tay hắn.

Cứ tưởng nàng đã ngủ, Lục Thời Nghiễn đến kiểm tra bệnh tình cho nàng, tay vừa chạm vào trán nàng, đã cảm nhận được nàng dụi đầu vào tay mình.

Lục Thời Nghiễn nhất thời cứng đờ.

Một hồi lâu, thấy nàng thật sự đã ngủ, hắn mới lại thử kiểm tra trán nàng một lần nữa.

Nóng quá.

Khuôn mặt vừa rồi còn trắng bệch, lúc này đã đỏ bừng lên vì sốt.

Lục Thời Nghiễn suy nghĩ một chút, vẫn mang theo Tiểu Hắc Cẩu ra khỏi sơn động.

Hắn tìm hồi lâu hồi lâu, cuối cùng lại tìm được hai ống trúc có nước mang về.

Hắn xé quần áo ra, thấm nước lau trán cho nàng – nước không đủ, không thể đắp lên nhưng lau qua cũng giảm bớt phần nào.

Trong cơn mơ màng, Trần Hi cảm thấy mình dễ chịu hơn nhiều, không còn khó chịu như trong lò lửa, đầu óc cũng thoải mái hơn nhiều.

Khi nước trong hai ống trúc đã dùng hết, tình trạng sốt của Trần Hi đã bớt đi phần nào, bận rộn cả đêm, Lục Thời Nghiễn cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng khi hắn buông mảnh quần áo trong tay xuống, lại phát ra một tiếng rên rỉ kìm nén.

Ngay cả cơ thể cũng run rẩy.

Hơn nửa ngày, hắn mới từ từ hồi phục lại từ cơn đau này.

Cảm giác của Trần Hi quả thực rất nhạy bén, Lục Thời Nghiễn vừa rồi thực sự không ổn.

Không phải là không ổn, mà là hắn vẫn luôn căng thẳng.

Lần nhảy xuống ấy, không phải là hắn đã thuận lợi tìm thấy Trần Hi ngay.

Hắn tìm kiếm trong thung lũng tối đen như mực một hồi lâu, đến kiệt sức, vẫn không thấy dấu vết của nàng.

Hắn rất tuyệt vọng, cũng rất sốt ruột, cuối cùng là vì Tiểu Hắc Cẩu không đợi được hắn về nhà, chạy vào trong núi tìm được hắn, mới cho hắn một tia hy vọng.

Tiểu Hắc Cẩu có thể tìm được hắn, khẳng định cũng có thể tìm được Trần Hi.

Hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra chiếc túi tiền mà Trần Hi đã cho trước đó, cho Tiểu Hắc Cẩu ngửi ngửi, sau đó ra lệnh cho nó tìm người trong rừng.

Thung lũng đầy bụi gai, lại vô cùng khó đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-411.html.]

Tiểu Hắc Cẩu dẫn theo hắn, đi xuyên qua núi một hồi lâu.

Nhưng hắn một chút cũng không dám buông lỏng.

Toàn thân hắn đều căng thẳng.

Chờ đến khi tìm được Trần Hi, nàng chỉ nói một câu rồi ngất đi.

Nàng nóng rực khắp người, chân trái còn bị gãy.

Không ai biết, sau khi Trần Hi bất tỉnh, khi nhìn thấy tình trạng của nàng, hắn đã sợ hãi và đau lòng biết bao.

Đau lòng vì nàng phải chịu khổ sở như vậy.

Sợ rằng nàng không thể chịu nổi.

Lúc cõng nàng tìm sơn động nghỉ ngơi, là thời khắc kiên quyết nhất trong đời hắn.

Nhưng nàng vẫn không tỉnh lại.

Hắn muốn trông chừng nàng, lại muốn đi tìm nước, tìm củi, chỉ có thể vừa làm vừa lo lắng.

Thật khó khăn lắm ông trời mới có chút xót thương, nàng đã tỉnh lại.

Thần kinh căng thẳng của hắn cũng không dám buông lỏng, càng không dám biểu hiện ra ngoài -- sợ dọa nàng, cũng sợ nàng không yên lòng.

Lúc này nàng rốt cục đã ngủ thiếp đi.

Thần kinh căng thẳng suốt đêm của Lục Thời Nghiễn cuối cùng cũng được thư giãn.

Nhưng sự mệt mỏi và đau đớn của cơ thể cũng ập đến.

Đương nhiên, đối với sự đau nhức trên thân thể này, hắn một chút cũng không quan tâm.

Chủ yếu là đau lòng.

Vừa nghĩ tới Trần Hi thiếu chút nữa mất tích, hắn liền đau đến khó thở.

Tiểu Hắc Cẩu nhận thấy sự bất thường của chủ nhân, từ dưới đất đứng dậy, kêu lên mấy tiếng.

Vì Tiểu Hắc Cẩu đang dựa sát vào Trần Hi, nó vừa cử động, Trần Hi cũng cựa mình, nàng khẽ rên lên trong giấc ngủ.

Lục Thời Nghiễn đang giải tỏa nỗi đau nghe thấy động tĩnh, liền lập tức nhìn nàng.

Thấy nàng chỉ hừ một tiếng, cũng không có gì dị thường, lúc này hắn mới yên lòng.

Ánh lửa chập chờn, phản chiếu lên gương mặt nàng, đã bớt đỏ rực, bắt đầu trở lại tái nhợt.

Loading...