"Ở chỗ đó lạnh lắm." Trần Hi nói: "Để Tiểu Hắc Cẩu nằm ở bên này, gần đống lửa."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng: "Không sao, ở đây cũng được."
Trần Hi chớp mắt: "Tiểu Hắc Cẩu cũng coi như đã cứu ta, ta không sợ nó."
Nàng vốn sợ chó, nhưng giờ lại không sợ Tiểu Hắc Cẩu nữa.
Thậm chí còn thấy nó rất dễ thương.
Nếu có thể bình an ra ngoài, nàng chắc chắn sẽ ngày nào cũng mang thịt đến cho Tiểu Hắc Cẩu ăn.
Vừa rồi Trần Hi liếc mắt nhìn thấy Tiểu Hắc Cẩu, quả thật không có phản ứng kinh hãi, lúc này Vừa rồi, Trần Hi nhìn thấy Tiểu Hắc Cẩu, quả thật không có phản ứng sợ hãi, Lục Thời Nghiễn lúc này mới vỗ đầu nó, chỉ vào chỗ cách Trần Hi một chút nhưng vẫn ấm áp để nó đến đó nằm.
Tiểu Hắc Cẩu rất thông minh, liếc mắt một cái đã hiểu, đứng lên thong thả bước đến chỗ Lục Thời Nghiễn chỉ, sau đó nằm xuống.
Trần Hi trừng mắt nhìn, kinh ngạc nói: "Nó thật thông minh!"
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Đúng vậy, cũng nhờ nó mà ta mới tìm được nàng dễ dàng như vậy."
Dứt lời hắn lại nói: "Nó đã tìm được nàng, chắc chắn sẽ dẫn chúng ta về nhà. Giờ nàng yên tâm chưa?"
Trần Hi ừ một tiếng, yên tâm.
"Nhưng mà." Nàng nhìn Tiểu Hắc Cẩu, càng nhìn càng thấy đáng yêu: "Sao ngươi lại nghĩ đến việc mang nó theo để tìm ta?"
Hắn làm sao lại biết chắc chắn như vậy, làm sao biết Tiểu Hắc Cẩu có thể tìm được nàng, dù sao bởi vì nàng sợ chó, lúc trước cũng không hề thân cận với Tiểu Hắc Cẩu, nàng luôn trốn thật xa.
"Suy nghĩ chó có mũi nhạy." Ánh mắt Lục Thời Nghiễn thoáng chốc d.a.o động: "Thử xem sao."
Trần Hi nhìn chằm chằm Tiểu Hắc Cẩu, không thấy vẻ mặt Lục Thời Nghiễn thay đổi.
"Lợi hại! " Nàng cảm thán từ đáy lòng.
Nói xong, nàng vẫy vẫy tay với Tiểu Hắc Cẩu, ý bảo nó có thể lại đây một chút, bên này ấm áp hơn một chút.
Tiểu Hắc Cẩu chần chờ một chút.
Bởi vì chủ nhân đã dạy nó rất nhiều lần, không thể tiến đến trước mặt Trần Hi.
Trần Hi lại vẫy tay với nó: "Lại đây…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-409.html.]
Tiểu Hắc Cẩu lập tức bò dậy, nhưng không tiến tới mà nhìn về phía Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn gật đầu với nó: "Đi đi."
Hai mắt Tiểu Hắc Cẩu sáng bừng lên, vui mừng vẫy đuôi, tiến lại gần Trần Hi.
Trần Hi giơ tay lên, học theo Lục Thời Nghiễn sờ sờ đầu Tiểu Hắc Cẩu.
Tiểu Hắc Cẩu rên rỉ làm nũng, cọ vào lòng bàn tay nàng.
Sợ hãi đối với chó vẫn còn ẩn sâu trong lòng, nhưng lòng biết ơn và thương cảm đối với Tiểu Hắc Cẩu đã vượt qua nỗi sợ, nàng cố gắng kiềm chế không rụt tay lại, tiếp tục vuốt ve đầu nó.
“Tốt lắm." Nàng nói: "Sau này ta sẽ ngày nào cũng mang thịt cho ngươi ăn."
Tiểu Hắc Cẩu dường như nghe hiểu, nằm xuống bên cạnh nàng, nửa thân mình dán vào nàng. Trần Hi lại vuốt ve đầu nó.
Trần Hi lại sờ sờ đầu nó.
Nhờ có Lục Thời Nghiễn và Tiểu Hắc Cẩu, nỗi hoang mang và lo lắng trong lòng Trần Hi đã tan biến hết.
Nhưng vừa mới thấy thoải mái được một chút, nàng đột ngột nhăn mày lại.
"Sao vậy?" Lục Thời Nghiễn hoảng sợ, gấp gáp hỏi.
Chỗ xương ống chân bị gãy, đột nhiên co giật đau đớn.
Không những vậy mà còn đau liên tục.
Cái gì gọi là đau đến tận xương tủy, hiện tại Trần Hi xem như đã được trải nghiệm qua.
Nàng không nói một câu, mặt mày trắng bệch, cắn chặt môi, tựa vào vách đá run rẩy.
Mặt Lục Thời Nghiễn cũng trắng bệch, tiến đến trước mặt nàng, đỡ bả vai cô: "Đau chỗ nào? Nàng đừng cắn môi nữa…"
Môi nàng đã bị cắn đến chảy máu, chắc chắn là đau đớn quá nên mới cắn.
Nghĩ đến đây, hai mắt Lục Thời Nghiễn lại đỏ lên.
Trần Hi đau đến mức hoàn toàn không có cách nào đáp lại hắn, chỉ biết cắn răng chịu đựng...
Lục Thời Nghiễn hạ quyết tâm, xắn tay áo, đưa cánh tay đến bên miệng cô: "Đừng cắn mình, cắn ta đi."
Trần Hi đau muốn chết, cái gì cũng không quan tâm, cắn một miếng vào cánh tay Lục Thời Nghiễn.
Nhưng tốt xấu gì, nàng vẫn giữ lại chút lý trí, không cắn quá mạnh