"Ngươi không sao chứ?" Trần Hi lại nuốt nước bọt, đợi cổ họng đỡ đau chút, không nhịn được, hỏi ra lời.
Nói rồi nàng chỉ vào mặt mình, ra hiệu cho Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn sờ mặt một cái, vẻ mặt cũng không thay đổi: "Không sao, đều là vết thương nhỏ."
Nói không cảm động là giả, nàng thật sự rất biết ơn sự xuất hiện của hắn.
"Ngươi tìm ta bao lâu rồi?" Nàng lại hỏi.
"Không nhớ rõ, đã một khoảng thời gian." Lục Thời Nghiễn từ trong n.g.ự.c móc ra mấy quả dại đưa cho nàng: "Đói không, ăn chút lót dạ đi."
Nàng quả thật đói bụng.
Nhưng vì vừa mới uống khá nhiều nước, nàng cũng không đói lắm, nàng nhận lấy quả dại, từ từ ăn.
Ăn được một lúc, nàng lại đưa một quả cho Lục Thời Nghiễn: "Ngươi cũng ăn đi."
Trông hắn nhếch nhác như vậy, nhất định đã bỏ ra rất nhiều công sức, tốn không ít thời gian và tinh lực.
Lục Thời Nghiễn vốn định nói hắn không cần, nhưng sau khi nhìn nàng một cái, vẫn nhận lấy ăn.
"Chân có đau không?" Ăn xong quả dại, Lục Thời Nghiễn thêm chút củi, lại kiểm tra chân nàng.
Trần Hi: "... Đau."
Đã gãy rồi, sao không đau được chứ.
Lục Thời Nghiễn nhíu mày, khóe miệng cũng mím chặt.
"Nhưng cũng tốt." Trần Hi lại nói: "Không còn đau như ban đầu, ta còn chịu đựng được."
Lục Thời Nghiễn lại nhìn nàng một cái, một lát sau, hơi quay đầu đi, xoa dịu đôi mắt mỏi mệt, sau đó mới quay đầu lại.
Trần Hi nằm nghiêng trong sơn động, không thấy được đôi mắt đỏ và đau của Lục Thời Nghiễn khi quay đầu.
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta." Dù không còn kích động như khi vừa tuyệt vọng thấy Lục Thời Nghiễn, nàng vẫn rất vui mừng.
"Không cần khách sáo vậy." Lục Thời Nghiễn vừa sắp xếp đống lửa, vừa đáp lời.
Hắn không ngẩng đầu lên, giọng nói cũng có chút trầm: "Nàng ngủ đi, đợi trời sáng, chúng ta lại nghĩ cách ra ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-408.html.]
Chân của nàng, hắn không thể làm gì được, cũng không thể hạ sốt cho nàng, lúc này lại là đêm khuya, hắn mang nàng ra ngoài rất bất tiện, cũng không an toàn, chỉ có thể nghỉ ngơi trong hang động, đợi trời sáng rồi tính.
Trần Hi cảm thấy Lục Thời Nghiễn dường như có tâm sự gì đó, nhưng cũng có thể là do tìm nàng quá mệt mỏi.
"Ngươi cũng ngủ một chút đi." Nàng nói.
Lục Thời Nghiễn lắc đầu: "Ta không buồn ngủ."
Hắn phải canh gác đêm.
Chủ yếu là canh chừng nàng, phòng khi bệnh tình của nàng trầm trọng hơn.
Tuy rằng trong tay không có thuốc, nhưng luôn để mắt, nếu có tình huống gì cũng có thể ứng phó kịp thời, vẫn tốt hơn.
"Gác đêm sao?" Trần Hi nhìn tảng đá lớn chắn cửa hang, lại nhìn Tiểu Hắc Cẩu nằm ở cửa hang.
Lục Thời Nghiễn: "Ừ."
"Không cần." nàng nói: "Ở đây bây giờ khá an toàn, ngươi chắc chắn rất mệt rồi, ngày mai không biết sẽ ra sao, vẫn là ngủ nghỉ ngơi tốt, ngày mai mới có bảo đảm."
Nếu ngày mai cả một ngày, họ không ra được thì sao?
Lại thêm một đêm không ngủ, hắn cũng phải gục ngã, lúc đó, hai người bọn họ càng nguy hiểm hơn.
"Thật sự không có việc gì." Lục Thời Nghiễn nói: "Nàng ngủ đi."
Trần Hi: "Không phải có Tiểu Hắc Cẩu gác đêm rồi sao? Nó thông minh như vậy, ngươi cũng nghỉ ngơi đi."
Lục Thời Nghiễn nhìn Tiểu Hắc Cẩu một cái, suy nghĩ một chút, kéo mấy phiến lá cây từ trên củi mà hắn nhặt về, rót chút nước còn lại rồi đẩy qua cho nó ăn.
Tiểu Hắc Cẩu đã khát muốn c.h.ế.t từ lâu, thấy nước chủ nhân đưa tới, nó lập tức lại gần vùi đầu uống.
Hai ba cái đã uống xong, Lục Thời Nghiễn lại rót cho nó một chút, nó lại uống xong.
Cuối cùng, nước còn lại trong ống trúc tất cả đều đút cho nó uống.
Hiện tại, Tiểu Hắc Cẩu rất quan trọng, ngày mai bọn họ còn phải dựa vào nó để dẫn đường rời núi.
Hắn không uống không sao, Tiểu Hắc Cẩu phải uống.
Thấy tiểu Hắc Cẩu khát như vậy, trong lòng Trần Hi mềm nhũn, cũng có chút đau lòng vì vật nhỏ này - - nhất định là tìm kiếm quá lâu, quá mệt mỏi.
Chó cũng mệt thành như vậy, có thể tưởng tượng Lục Thời Nghiễn đã mệt thành cái dạng gì.