Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 404

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:36:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Báo?

Hổ?

Hay là sói?

Hơn nữa nghe tiếng động này thì nó cách nàng càng ngày càng gần.

Đang đến gần nàng?

Là mùi m.á.u tươi do vết rách da chảy m.á.u trên người nàng dẫn tới?

Trần Hi muốn chạy.

Chưa kể chân nàng đã gãy, dù không gãy, nửa đêm, trong rừng sâu, nàng tay không tấc sắt, có thể chạy đi đâu?

Đêm nay có trăng có sao, không phải tối đen không thấy gì.

Ngay khi nàng sốt ruột không biết nên làm cái gì bây giờ, nàng nhìn thấy.

Một bóng đen nhanh nhẹn, lao vun vút trong rừng.

Nhìn thân hình - - là sói!

Trần Hi mở to hai mắt.

Hơi thở cũng lập tức dừng lại.

Lúc này trong đầu nàng chỉ có một ý niệm, nàng c.h.ế.t chắc rồi.

Ngay khi nàng muốn nhắm mắt lại chờ chết, lông mày đột nhiên nhíu lại.

Bởi vì nàng nghe thấy tiếng gọi.

Nó đang dùng tiếng gọi đồng loại khi tìm thấy con mồi sao?

Sao nghe như vui mừng?

Đúng vậy, tìm được con mồi lớn, không vui sao, nếu là nàng, cũng vui mừng...

Đợi đã.

Đôi mắt nhắm lại của Trần Hi lại mở ra.

Vừa mới nghe được là tiếng sủa gâu gâu?

Sói dù gần giống chó, nhưng sói không sủa gâu gâu, mà hú hú chứ!

Nàng nín thở cẩn thận lắng nghe - -

"Gâu gâu! Gâu!"

Trần Hi: "!!!"

Thật sự là gâu gâu.

Không phải sói?

Chó hoang?

Mẹ ơi!

Trần Hi vốn sợ chó, hoàn toàn hoảng loạn.

Nàng phải chạy, nhất định phải chạy.

Nàng luống cuống bò dậy, kéo lê chân gãy, định chạy.

Nhưng, vừa mới đứng lên, nàng liền nặng nề ngã xuống đất.

Sức lực cạn kiệt, nàng không đi nổi.

Nhịn lâu như vậy, nước mắt cuối cùng cũng rơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-404.html.]

Dù là như thế, nàng vẫn không dám dừng lại, đứng lên tiếp tục trốn...

Đứng lên té ngã, lại đứng lên, lại té ngã...

Tinh thần Trần Hi đã sụp đổ, tiếng sủa càng lúc càng gần, càng hăng hái, nàng ngã càng nhiều.

Tay đã trầy xước, đầu gối chảy m.á.u nhưng nàng cũng không dám dừng.

"A a a a a - - cút đi!"

Khi nàng ngã lần nữa, chó hoang cuối cùng xông đến trước mặt nàng.

Nàng theo phản xạ che mắt, hét lên.

Nhưng không như dự đoán, không có cắn xé, ngược lại tay nàng cảm thấy ấm áp và ướt át.

Trần Hi: "...?"

Trần Hi chưa hoàn hồn, nghi hoặc mở mắt, từ khe ngón tay nhìn ra ngoài.

Thấy một con ch.ó hoang đen tuyền, đang hổn hển vẫy đuôi điên cuồng với nàng.

Trần Hi lập tức nhắm mắt lại.

Chó hoang thuần đen, càng hung tàn!

Sau đó, nàng cũng cảm giác được trên mặt bị thứ gì đó nóng bỏng trơn trượt l.i.ế.m xuống.

"A a a a a a - -"

Nàng quay mặt đi, vùi đầu vào ngực.

Đừng cắn vào mặt nàng mà!

Trong lúc điên cuồng hét loạn, nàng cảm giác được tựa hồ như có thứ gì đó đang túm quần áo phía sau mình.

Nàng quay đầu nhìn thoáng qua, vẫn là con ch.ó hoang thuần đen kia.

Đang định nhắm mắt lại, nàng đột nhiên sửng sốt.

Ơ?

Con chó hoang này sao nhìn quen quen?

Nàng lấy hết can đảm nhìn thoáng qua.

Tiểu Hắc Cẩu!

"Ngươi là Tiểu Hắc Cẩu sao?" Nàng ngồi dậy, hét vào con ch.ó đen đang cắn áo kéo nàng: "Ngươi là Tiểu Hắc Cẩu sao?"

"Gâu gâu!" Tiểu Hắc Cẩu sủa to hai tiếng với nàng.

Đêm sâu thăm thẳm trong sơn cốc khiến người ta hít thở không thông đã làm phai nhạt nỗi sợ hãi của Trần Hi đối với tiểu Hắc Cẩu.

Nàng vui vẻ không thôi: "Ngươi đến tìm ta? Ngươi đến cùng ai? Lục Thời Nghiễn?"

Nhưng không đợi nàng hỏi xong, Tiểu Hắc Cẩu liền quay đầu bỏ chạy.

Nhìn tiểu hắc cẩu biến mất trong nháy mắt, Trần Hi ngây ngẩn cả người.

Không phải tới tìm nàng?

Ngay khi nàng sụp đổ lần nữa, nàng lại nghe tiếng sủa điên cuồng của Tiểu Hắc Cẩu.

Không biết là ảo giác hay là hy vọng xa vời, nàng nghe được động tĩnh sột soạt không giống như tiếng gió thổi lá cây.

Trần Hi đã mệt mỏi rã rời, đầu óc đã sốt choáng váng cho nên nàng không dám thả lỏng.

Nàng mở to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm về phương hướng Tiểu Hắc Cẩu biến mất.

Mắt đau nhức nhưng nàng không dám chớp.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua.

Bản thân Trần Hi cũng không biết đã qua bao lâu, ngay khi sức lực cuối cùng cạn kiệt, nàng thấy Tiểu Hắc Cẩu từ rừng lao ra, chạy về phía nàng.

Loading...