Tuy rằng không nhìn thấy tình huống bên trên,nhưng qua khe hở của cây cối, nàng có thể thấy mặt trời, đại khái đoán được mình đã rơi bao lâu, cũng đã đợi bao lâu.
Lo lắng như lửa đốt cũng không có tác dụng gì, chỉ khiến bản thân đau khổ, cũng làm phóng đại cơn đau trên người.
Nàng cố gắng trấn an chính mình, không nên hoảng hốt, dù sao sơn cốc này sâu như vậy, Thập Bát Nương muốn cứu mình cũng phải có thời gian, nàng kiên nhẫn chờ một chút.
Ước chừng lại đợi một canh giờ, mắt thấy mặt trời nghiêng về phía tây bên này nàng đã không nhìn thấy mặt trời nữa, Trần Hi lại hoảng sợ.
Trời rất nhanh sẽ tối, nếu lỡ như Thập Bát Nương không tìm thấy nàng trước khi trời tối, nàng rất có khả năng phải qua đêm trong núi.
Nàng phải tự cứu mình.
Mong muốn sống mãnh liệt khiến Trần Hi ý thức được rằng nàng không thể chờ đợi thêm nữa.
Nàng không thể đặt cược.
Nàng cũng không phải nữ chính, tỷ lệ thua cược rất lớn.
Nói làm là làm, Trần Hi lập tức ngồi dậy, nhìn quanh, tìm kiếm cơ hội sống.
Đương nhiên việc cấp bách trước hết là cố định cái chân bị gãy lại.
Nàng không hiểu y thuật, nhưng cách đơn giản cố định xương gãy, đã từng xem qua nhiều video khoa học phổ thông, khi xem phim truyền hình, cũng có không ít cảnh như vậy.
Vì thế, nàng cố sức bẻ gãy một nhánh cây thẳng nhất, rắn chắc nhất mà nàng có thể tìm được.
Dưới tình huống không có công cụ, muốn bẻ cành cây tươi không dễ, nhất là khi nàng không có sức, tốn bao nhiêu sức lực mới bẻ được.
Không có dây buộc, nàng xé quần áo.
Lúc cành cây chạm vào chân, nàng đau đến mức rụt tay lại ngay.
Đau quá.
Nhưng đau cũng phải cố định cho tốt.
Nếu không kéo theo chân gãy, càng làm chậm trễ việc tự cứu, lâu dài còn có thể khiến chân biến dạng.
Nàng trì hoãn trong chốc lát, cuối cùng run rẩy đặt cành cây vào chỗ xương gãy, đặt xong là đến bước khó khăn nhất là buộc cố định.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-402.html.]
Mặc dù chưa từng trải qua, nhưng Trần Hi đã đoán được sẽ đau đến mức nào.
Chỉ đặt cành cây nàng đã đau đến tái mặt, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Nhưng bây giờ cũng không thể bận tâm quá nhiều, mạng sống quan trọng hơn.
Nàng cẩn thận kéo những mảnh vải từ chiếc áo rách dưới chân lên, sau đó hai tay cầm lấy, nhắm mắt buộc lại.
Lần buộc này đau đến mức nàng cắn nát cả môi.
Thậm chí nàng không thốt ra một tiếng rên rỉ.
Một hồi lâu mới hồi phục lại được, nàng cắn răng tiếp tục cố định chân gãy.
Mất rất nhiều thời gian và công sức, gần như hao tổn nửa mạng sống, cuối cùng nàng cũng cố định xong chân gãy.
Nằm ngửa trên lùm cây, nhìn đỉnh đầu đã không còn ánh mặt trời chiếu rọi, Trần Hi thở dốc từng ngụm từng ngụm.
Thậm chí nàng còn có cảm giác đau - có lẽ c.h.ế.t cũng không đau đến như vậy.
Nàng cứ nằm như vậy hồi lâu, hồi phục chút sức lực, sau đó bắt đầu bò về phía mà nàng cho rằng có khả năng sống sót nhất.
Đúng vậy, bò qua đó.
Không còn cách nào khác, chân trái dù đã được cố định nhưng vẫn không thể đứng lên, càng không có sức, bò là an toàn và ổn định nhất.
Nhưng sự thật là, ngay cả leo lên cũng rất khó khăn.
Cho dù như thế nàng cũng không hề buông tha, vừa bò vừa xé áo làm dấu hiệu - lỡ như Thập Bát Nương lần theo dấu vết của nàng mà đến, vẫn có thể tìm thấy nàng nhờ dấu hiệu này.
Nhưng càng bò, nàng càng cảm thấy ông trời không ưa nàng.
Mà sự thật chứng minh, quả thật là như thế, bởi vì đợi đến khi trời tối thì cũng không có ai tới cứu nàng.
Trong rừng, vừa yên tĩnh, vừa hỗn loạn.
Thỉnh thoảng có những tiếng kêu của các loài động vật, khiến nàng rất khó mà không sợ hãi.
Nhưng sợ cũng vô dụng, vì thế nàng sợ mãi cũng thành quen.
Và cuối cùng, trước khi trời hoàn toàn tối đen, nàng tìm thấy một cái hang tạm bợ có thể trú thân.
Nói là sơn động, kỳ thật chỉ là khe hở của mấy tảng đá.