Thập Bát Nương kinh hãi, ném gùi rồi nhanh chóng tới xem xét tình huống.
Nhưng, chờ đến khi nàng ấy chạy tới, cũng chỉ có thể nhìn Trần Hi không ngừng lăn lộn trong sơn cốc.
Trần Hi! Trần Hi! Ngươi bắt lấy gì đi, bắt lấy cành cây cỏ gì đó…”
Tim nàng ấy như ngừng đập, mắt đỏ hoe hô to với người đang lăn lộn không ngừng.
Trần Hi căn bản không nghe thấy, đầu óc nàng choáng váng, đau đớn không chịu nổi.
Thập Bát Nương đẩy bụi cỏ trước mắt ra, đó là một vực sâu dốc đứng khiến một người lớn lên trong núi như nàng cũng phải kinh sợ.
Nàng ấy thở không ra hơi, mắt đỏ như máu.
Đúng lúc này, chuyện tồi tệ hơn xảy ra, Trần Hi... biến mất.
Chính xác mà nói, là nàng ngã xuống chỗ sâu hơn, Thập Bát Nương đã không còn nhìn thấy Trần Hi nữa.
“Trần Hi - -" Nàng ấy dùng hết sức hô to: "Trần Hi, ngươi có sao không? Ngươi có nghe thấy ta nói không? Ngươi trả lời ta một tiếng, Trần Hi - -”
Hét đến cuối, giọng Thập Bát Nương mang theo tiếng khóc nức nở.
Làm sao bây giờ.
Trần Hi ngã xuống, rất nguy hiểm, nàng ấy hô lâu như vậy mà Trần Hi cũng không có trả lời nàng ấy một câu, có phải bị thương hay không? Ngất đi rồi? Bây giờ nàng ấy thế nào rồi?
Một ý nghĩ khiến Thập Bát Nương bình tĩnh và ổn định, hoảng loạn một lúc lâu, cuối cùng cũng lau đi nước mắt không biết rơi từ lúc nào, cố gắng giữ bình tĩnh.
Nàng ấy không thể hoảng, nàng ấy mà hoảng, Trần Hi sẽ không được cứu.
Nàng ấy cứu Trần Hi.
Nghĩ như vậy, nàng ấy không ngừng la lên về bốn phương tám hướng: "Có ai ở gần đây không? Ta là Thập Bát Nương ở thôn Bình Sơn, có ai nghe thấy ta không?"
Nàng ấy kêu gọi một lúc lâu, nhưng không ai đáp lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-398.html.]
Nàng ấy lại lau nước mắt, nhìn xung quanh một chút, nhận thức đúng một phương hướng rồi lập tức rời đi.
Năng lực một mình của nàng ấy có hạn, nàng ấy phải đi tìm người, tìm người tới cứu Trần Hi.
Nàng ấy xé một mảnh vạt áo, cột vào một cây trúc khổng lồ làm dấu hiệu, sau đó xoay người rời đi.
Nàng ấy nghiêng ngả lảo đảo đi một hồi lâu, rốt cục tìm thấy mấy người dân trong thôn đang vào rừng săn thú.
Người trong thôn nhìn thấy nàng đều hoảng sợ, còn tưởng rằng nàng là gặp phải dã thú.
Sau khi nghe nàng nói rõ tình huống, một người trở về thôn gọi người, hai người còn lại đi theo Thập Bát Nương đến nơi Trần Hi gặp chuyện không may.
Không đến một canh giờ, toàn bộ thôn Bình Sơn đều biết Trần Hi đã xảy ra chuyện ở trong núi.
Những người có thể giúp đỡ đều buông công việc trong tay xuống, cùng nhau vào núi cứu người.
Ngay cả mấy thôn bên cạnh cũng có không ít người tới hỗ trợ.
Nhưng, mãi cho đến chạng vạng tối, cũng không tìm được tung tích của Trần Hi.
Thung lũng kia, thật sự quá sâu, người trong thôn buộc dây thừng dài vào thắt lưng Hạ nhị ca, thả hắn xuống chỗ Trần Hi rơi tìm người, cũng không chạm đến đáy.
Càng không nói đến chuyện tìm được Trần Hi.
Mắt thấy trời sắp tối, trong núi không an toàn không nói, chủ yếu là tình huống hiện tại, Trần Hi rõ ràng là lành ít dữ nhiều.
Thung lũng sâu như vậy, Trần Hi không thể không bị thương.
Nếu là vết thương nhẹ còn tốt, nếu là trọng thương, không được chữa trị kịp thời, lại trong tình huống phức tạp của rừng núi, e rằng...
"Ta thử lại lần nữa." Hạ nhị ca hiểu rõ hơn ai hết tính nguy hiểm trong tình huống ở một mình trong núi vào đêm khuya, hắn ta chỉ huy mấy người nhanh chóng nối thêm dây thừng, lại nối khoảng năm mươi mét, sau khi buộc xong, đám người giữ c.h.ặ.t đ.ầ.u dây, từ từ hạ xuống.
Trời càng lúc càng tối, ánh sáng càng ngày càng kém, Hạ nhị ca xuống tìm kiếm nhiều lần như vậy, thể lực cũng đã tiêu hao hơn phân nửa.
Hắn ta vừa xuống, vừa quan sát, vừa gọi tên Trần Hi.
Nhưng, vẫn không có bất kỳ phản hồi nào.
Ánh sáng quá kém, những chỗ xa, hắn ta thậm chí không nhìn thấy.