Trần Hi bị hỏi khó.
Nàng không muốn giải thích với Thập Bát Nương, Lục Thời Nghiễn có tình cảm với Trần Hi trước kia, mà nàng không phải Trần Hi trước kia, không thể chấp nhận loại tình cảm này nàng không vượt qua được rào cản trong lòng, nhưng chuyện xuyên sách này, cả đời nàng chỉ có thể chôn chặt trong lòng, không thể nói với bất cứ ai, cho nên cũng không có cách nào giải thích.
"Chúng ta không hợp nhau." Một lúc lâu, nàng chỉ giải thích được mấy từ này.
Thập Bát Nương cảm thấy cực kỳ kỳ quái: "Sao lại không thích hợp?”
Lục ca nhi rõ ràng có tình với Trần Hi.
Trần Hi cũng quan tâm Lục ca nhi như vậy.
Sao lại không thích hợp?
Trần Hi nhìn Thập Bát Nương vẫn truy hỏi mình, có chút bất đắc dĩ.
Nàng cũng không thể nói với Thập Bát Nương rằng bởi vì nàng là người khó chiều, có tính cách thanh cao về tình cảm.
“Dù sao cũng không thích hợp." Nàng cứng giọng nói.
Thập Bát Nương nhìn nàng một hồi lâu: "Ta chỉ sợ ngươi bỏ lỡ người tốt."
Nói xong nàng ấy khe khẽ thở dài một hơi.
Bỏ lỡ, nàng ấy sợ sau này Trần Hi sẽ hối hận.
Trong lòng Trần Hi lại bắt đầu rối loạn, nàng không muốn tiếp tục đề tài này nữa, chỉ có thể cứng rắn nói sang chuyện khác: "Nói sau đi, đi nhanh lên, ta đói bụng rồi.”
Thập Bát Nương biết nàng không muốn tiếp tục nói chuyện này nữa, tuy rằng nàng ấy sốt ruột thay nàng, nhưng cũng không muốn ép nàng, dù sao Lục Thời Nghiễn bây giờ lòng còn ở chỗ Trần Hi, lại một lòng học hành, không nghĩ đến chuyện hôn nhân, vẫn còn thời gian.
"Ừ." Nàng ấy cười, muốn làm Trần Hi nhẹ nhõm hơn: "Vậy đi thôi, hôm nay, ta sẽ trổ tài thái măng."
"Tốt thôi." Trần Hi nói: "Để Minh Nguyệt thái thịt dê, bây giờ tay nghề nàng ấy rất giỏi!"
"Đó chẳng phải là ngươi mắt tinh nhìn đúng người, dạy dỗ tốt sao." Thập Bát Nương cười phụ họa nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-397.html.]
Trần Hi quả thật cũng hơi cảm thấy mình nhìn người rất chuẩn.
Thập Bát Nương cùng Lâm Lang coi như xong, nàng biết tình tiết trong sách, đối với hai người bọn họ vốn đã có ánh nhìn đặc biệt.
Nhưng bất kể là Minh Nguyệt hay là Nghiêm Bân, nàng đều nhìn rất chuẩn.
Ngay cả Thất công tử, cũng là một đối tác đặc biệt đáng tin cậy.
“Ta có hỏa nhãn kim tinh." Nàng cười nói.
"Cái gì cơ?" Thập Bát Nương không nghe rõ, cũng không hiểu lắm.
Trần Hi xoay người, vươn cổ nói với nàng ấy: "Hỏa nhãn kim tinh!”
Nói xong, nàng liếc thấy không xa có một cây nho rừng đầy trái.
Ánh mắt nàng sáng lên, không đợi Thập Bát Nương cười, liền chỉ vào cây nho nói với Thập Bát Nương: "Bên kia có cây nho, chúng ta đi hái chút đi! Đúng lúc nấu lẩu xong, ăn chút trái cây cho mát."
Thập Bát Nương còn ở phía sau, nàng ấy không nhìn thấy được từ hướng đó, liền nói với Trần Hi: "Đợi ta qua xem thử đã."
Trần Hi cũng không phải người liều lĩnh, liền gật gật đầu, nhưng vẫn bước tới trước một chút để nhìn rõ hơn xem tình hình ra sao.Chỉ là vừa mới mưa xong, nàng dẫm lên một chiếc lá ướt, lập tức trượt ngã, ngã nhào về phía trước...
“A!”
“Trần Hi - -!”
Tiếng thét chói tai quanh quẩn trong sơn cốc và bên tai, Trần Hi chỉ cảm thấy trước mắt một trận trời đất quay cuồng, ngoài khoảnh khắc bị trượt ngã đờ đẫn, sau khi nhận thức được đã xảy ra chuyện gì, nàng liền nhanh chóng nâng cánh tay lên ôm lấy đầu, che chở bộ vị quan trọng, số nàng xui xẻo lắm, đừng để va vào đâu mà c.h.ế.t mất.
Dù không có cảm giác thuộc về thế giới này lớn lắm, nhưng vô duyên vô cớ mà c.h.ế.t như vậy, nàng cũng không cam lòng.
Chỉ là, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới, sườn núi này cư nhiên lại dốc như vậy, sau khi nàng ngã xuống lại lăn lâu như thế.
Cứ lăn mãi, đầu óc choáng váng, đau đớn tột cùng, nàng hoàn toàn không có cơ hội nhìn xem tình hình ra sao, càng không nói đến tự cứu lấy mình.
Chỉ có thể liên tục hét 'á á á á'.
Thậm chí ngay cả câu cứu mạng nàng cũng không có biện pháp nói một câu hoàn chỉnh.