Nàng không chú ý, dùng ngôn ngữ hiện đại mà nói.
Nhưng lúc này nàng đã say, Minh Nguyệt và Lục Thời Nghiễn tuy không hiểu câu "bye bye" này là gì, cũng không hoài nghi gì, chỉ coi đó là lời nói khi say của nàng.
“Ngày lễ an khang." Lục Thời Nghiễn đáp lại nàng một câu.
Gió nổi lên, từng cơn thổi qua, lạnh thấu xương.
Lục Thời Nghiễn nói với Minh Nguyệt: "Mau đỡ nàng ấy về phòng đi, ta đi đây.”
Minh Nguyệt một bên đỡ đông gia, một bên bưng cua, còn phải đi đóng cửa, cũng không thể nói thêm gì với Lục Thời Nghiễn.
Sau khi cửa nhà họ Trần đóng lại, Lục Thời Nghiễn lại đứng một lát, nghe thấy Trần Hi đang ngụy biện với Minh Nguyệt: "Ngươi thả ta ra, ta thật sự không uống nhiều, chỉ uống hai chén..."
Minh Nguyệt dịu dàng dỗ dành nàng: "Đúng, đúng, không uống nhiều, ta chỉ muốn đỡ ngươi, để ta đỡ ngươi..."
Tiếng nói dần nhỏ lại, không còn nghe rõ nữa, Lục Thời Nghiễn cụp mắt nở nụ cười, lúc này mới cầm hai con cua lớn nóng hầm hập, xoay người về nhà.
Đêm lạnh như thế này, Lục Thời Nghiễn ngồi dưới ngọn đèn dầu, chậm rãi ăn hai con cua lớn đã nguội.
Tiểu Hắc Cẩu ngửi thấy mùi tanh, vẫn luôn quanh quẩn bên chân chủ nhân.
Lục Thời Nghiễn thỉnh thoảng sẽ ném cho nó một cái chân cua, để nó tự gặm.
Mùa thu rét mướt, tới gần giờ tý, đột nhiên trời thay đổi, mây dày che khuất trăng sáng, cuồng phong nổi lên bốn phía, Lục Thời Nghiễn đứng dậy đóng cửa sổ bị cuồng phong thổi cho mở ra, nhìn thoáng qua bên ngoài.
Ngày mai sợ là có mưa.
Vừa nghĩ như vậy, hắn đột nhiên có một cỗ kích động không kiềm chế được.
Tuy rằng biết Trần Ký phải ba ngày sau mới bắt đầu kinh doanh lại, nhưng hắn cũng không xác định Trần Hi có về nhà mới trong thành hay không - - dù sao nhà ở trong thôn quá nhỏ, cũng quá cũ nát.
Nhưng nếu trời mưa, ít nhất ngày mai nàng nhất định sẽ không trở về thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-393.html.]
Sau khi nằm lại trên giường, Lục Thời Nghiễn nhớ tới giờ này năm ngoái.
Lúc ấy, hắn bệnh nặng khó dậy, đã ôm tử chí, là Trần Hi kéo hắn từ bờ vực tử vong trở về.
Nghĩ đến lúc trước, nửa đêm nàng lén đến nhà hắn, chăm sóc cho hắn, tặng đồ cho hắn, Lục Thời Nghiễn không nhịn được mà cười rộ lên.
Chỉ là, sau khi bị hắn bắt được, nàng không lén lút tới nữa.
Mà hắn cũng không thể cảm nhận được loại cảm giác vui sướng này nữa.
Hiện tại ngẫm lại, lúc trước nếu hắn đã xác định người tới là nàng, lại vì sao nhất định phải bắt nàng ngay tại chỗ, ép nàng không thể không thừa nhận như vậy chứ?
Vô duyên vô cớ làm mất đi nhiều niềm vui như vậy.
Lục Thời Nghiễn thở dài trong lòng.
Nếu thật sự muốn trở lại lúc đó, hắn vẫn sẽ lựa chọn bắt nàng ngay tại chỗ, bởi vì ngay từ đầu hắn cũng vốn không động lòng với Trần Hi, không chỉ không động lòng mà còn tràn ngập cảnh giác và đề phòng với nàng, ôm ác ý đi phỏng đoán từng lời nói cử chỉ của nàng.
Nhưng nghiêm túc ngẫm lại, cũng không tính là lỗi của hắn.
Lúc ấy hắn cũng không biết, nàng không phải là nàng của trước kia.
Lại nói tiếp, đây cũng là duyên phận giữa hắn và nàng đi.
Có lẽ vì đã uống vài chén rượu với Lâm Lang, hoặc có lẽ vì lời nói say của Trần Hi đã kích thích hắn sâu sắc, hoặc có lẽ vì hắn đã lâu không gặp nàng.
Một đêm này hắn trằn trọc khó ngủ được, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh về nàng, mãi đến nửa đêm, mới mang theo tiếc nuối và vui vẻ, ngủ thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau quả nhiên trời đổ mưa.
Bị tiếng mưa thu rả rích đánh thức, Lục Thời Nghiễn nhìn ra ngoài một cái, không mở cửa sổ, chỉ mỉm cười.
Mưa ban đầu rất nhỏ, nhưng không lâu sau, gió lớn nổi lên, nửa canh giờ sau, trời mưa to như trút.
Lục Thời Nghiễn nấu chút thức ăn đơn giản, nhân dịp mưa thu lành lạnh,ngồi trước ngọn đèn, cúi đầu chăm chỉ viết — hiếm khi nghỉ mấy ngày, phải nhanh chóng viết thêm vài cuốn sách cho Trần Hi.