Lâm Lang chỉ coi hắn đây là lòng tràn đầy muốn đọc sách, liền không lại giữ lại.
Lúc tiễn hắn rời đi, còn cho hắn không ít bánh trung thu do Thập Bát Nương tự tay làm.
"Rượu hoa quế là Trần Hi đưa tới." Lâm Lang nói thêm: "Ngươi mang về từ từ uống."
Lục Thời Nghiễn không từ chối.
Còn chưa về đến nhà, hắn đã thấy cửa lớn được đèn lồng mà chàng treo sẵn chiếu sáng, trên cửa có treo gì đó.
“Gâu gâu gâu gâu gâu…”
Tiểu Hắc Cẩu được gửi nuôi ở nhà lão Ngưu Thẩm, lập tức nhảy lên từ mặt đất trước cửa, kêu lên mừng rỡ chạy về phía chủ nhân.
Lục Thời Nghiễn cũng không thèm sờ đầu Tiểu Hắc Cẩu mà bước nhanh về phía cửa nhà.
Đợi đến gần ngay trước mặt, hắn nhìn thấy một cái bọc giấy bò dùng dây thừng buộc ở trên cửa.
Hắn vội vàng mở ra, bên trong là mấy cái bánh trung thu.
Khác với những cái chàng vừa ăn ở nhà họ Lâm.
Không phải về hương vị, mà về hình dáng.
Hắn mở ra một cái nếm thử.
Bành ngũ vị.
Thơm và giòn.
Khác hẳn với hương vị của bánh trung thu ngũ vị mà Thập Bát Nương làm.
Nhưng rất ngon.
Hắn rất thích.
Cơ hồ là trong nháy mắt, hắn đã đoán được nguồn gốc của chiếc bánh trung thu.
Hắn đẩy cửa trở về, đặt lại rượu hoa quế và bánh trung thu mà Lâm Lang đã đưa cho hắn mang về vào trong phòng, rồi ngay lập tức quay người ra ngoài lần nữa.
Trong tay vẫn cầm lấy gói giấy bò vừa lấy từ cửa chính, đi thẳng đến Trần gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-391.html.]
Bữa tối ở Trần gia vẫn chưa kết thúc.
Nhưng bởi vì quá muộn, nên đã sớm đóng cửa viện.
Khi tiếng gõ cửa vang lên, Trần Hi vừa từ nhà bếp mang ra đĩa cua mới hấp xong, liền nói to vào trong: "Không cần ra đâu, để ta xem ai gõ cửa."
Bởi vì uống thêm vài ngụm rượu hoa quế, lúc này tâm tình Trần Hi rất vui vẻ, cũng có chút say, căn bản không nghĩ nhiều, bưng cua tới mở cửa.
Vừa mở cửa đã thấy Lục Thời Nghiễn, vẻ mặt nàng kinh ngạc: "Ồ, sao ngươi lại tới đây?”
Dứt lời, nàng nghĩ ra điều gì đó, liền đưa đĩa cua trong tay ra: "Ăn cua không? Vừa mới hấp xong đấy."
Lục Thời Nghiễn giật mình, lại nhìn ánh mắt và sắc mặt nàng, nhẹ giọng nói: "Nàng uống say rồi.”
Trần Hi nghiêm túc nói: "Không có, ta chỉ uống hai chén, ăn cua không? Ta tự tay chọn đấy, con nào cũng đầy ắp gạch, rất ngon."
Nói rồi, nàng lấy hai con cua cái to nhất từ đĩa, nhét vào tay Lục Thời Nghiễn: "Cho ngươi, ăn khi còn nóng."
Lục Thời Nghiễn: "...”
Trần Hi thích ăn cua nhất, đặc biệt thích ăn cua cái, nhưng nhìn trong tay mình rõ ràng là cua cái lớn nhất, tâm tình Lục Thời Nghiễn có chút phức tạp.
"Đều cho ta." Cảm xúc đã bị đè nén hồi lâu, giờ phút này thoáng có chút buông lỏng, hắn hít sâu một hơi nói: "Vậy nàng ăn cái gì?"
Trần Hi: "Không sao, ta có thể mua thêm, vừa nãy ta đã ăn một con rồi."
"Ta nhớ nàng mỗi lần ăn được ba con." Lục Thời Nghiễn lại nói: "Giờ nàng đưa hai con lớn nhất cho ta, còn lại những con nhỏ, tự mình ăn sao?"
Trần Hi nhìn đĩa trong tay, suy nghĩ một chút, gật đầu: "Ừ, ta ăn con nhỏ cũng được."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng, lại đưa túi giấy trong tay cho nàng xem: "Bánh trung thu, nàng mang cho ta?"
Trần Hi gật đầu: "Ừ, ta tự tay làm, năm loại hạt, có rất nhiều hạt... Ồ, ngươi đã ăn rồi, có ngon không?"
Nàng nói xong đã tiến lại gần cẩn thận xem xét.
Bởi vì cách rất gần, mùi rượu hoa quế trên người nàng càng nồng đậm, xộc thẳng vào mũi Lục Thời Nghiễn.
Giống như rượu hoa quế vừa uống ở nhà Lâm gia, nhưng vào lúc này, mùi hương ngọt ngào này lại hoàn toàn khác biệt.
"Hôm nay ta đã ăn nhiều bánh trung thu rồi." Lục Thời Nghiễn nói: "Lâm Lang cũng tặng ta rất nhiều.”
Trần Hi gật đầu: "Ừ, bánh trung thu do Thập Bát Nương làm quả thật ăn rất ngon, nhưng ta vẫn cảm thấy ngươi cũng nên nếm thử bánh trung thu do ta làm, ta thích loại bánh trung thu ngũ vị này.”