Vừa nghĩ như vậy, trong bóng tối, khóe miệng Lục Thời Nghiễn khẽ nhếch lên.
Nhưng ngày hôm sau, sau tiết học đầu tiên, Lục Thời Nghiễn đi tìm Lâm Lang, chuẩn bị hỏi hắn ta chạng vạng ngày hôm qua khi Trần Hi tới tìm hắn ta có nói gì hay không, để hắn chuẩn bị sẵn tâm lý trước, đêm qua đột nhiên biết được cho nên đã quên hỏi, nhưng lại bắt gặp Chu Hiểu Niên từ lớp bên cạnh đang hỏi thăm Lâm Lang về sở thích của Trần Hi.
“...Lần này thực sự mạo muội, nhưng ta không còn cách nào khác, sợ Trần lão bản thấy ta đường đột, nên mới nhờ Lâm huynh, mong Lâm huynh giúp đỡ một chút.” Chu Hiểu Niên mặt đỏ bừng hành lễ với Lâm Lang.
Lâm Lang quả thật không ngờ Chu Hiểu Niên lại đến hỏi thăm hắn ta về sở thích của Trần Hi.
Chu Hiểu Niên nói xong, lại thành khẩn nói: "Nếu Lâm huynh cảm thấy không thích hợp, cũng không sao, ta sẽ không để ý, xin Lâm huynh chỉ coi như ta chưa nói qua việc này, tránh gây thêm phiền toái và rắc rối không cần thiết cho Trần lão bản.”
Chẳng nói đâu xa, những lời này của Chu Hiểu Niên khiến Lâm Lang cảm thấy hắn rất có trách nhiệm, biết nghĩ cho Trần Hi.
Nhưng...
“Ta vẫn thấy ngươi đột ngột bày tỏ có chút không ổn.” Lâm Lang nghiêm túc nói.
Hắn ta có thể nói bóng nói gió với Thập Bát Nương để hỏi vài câu về sở thích của Trần Hi, nhưng Lục huynh phải làm sao bây giờ?
"Lâm huynh nói đúng." Chu Hiểu Niên mặt càng đỏ hơn: “Ta chắc chắn không thể vô lễ như vậy, tất nhiên phải để cha mẹ ra mặt, ta chỉ muốn chuẩn bị một chút...”
Giọng nói của hắn ta nhỏ đi rất nhiều, thật sự là cực kỳ xấu hổ.
Lâm Lang ngược lại không tiện nói cái gì, một lúc lâu sau mới truy vấn một câu: "Đây là muốn cầu hôn sao?"
Chu Hiểu Niên đỏ mặt lắc đầu: "Không không không, còn chưa tới quá trình này.”
Lâm Lang hiểu được, đó nghĩa là hắn ta có ý định đó.
Hắn ta là một người đàn ông, không tiện hỏi thăm quá nhiều chuyện về Trần Hi, lại càng không tiện hỏi Chu Hiểu Niên quá nhiều, chỉ nói: "Ta không thể cam đoan nhất định có thể nghe được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-385.html.]
Chu Hiểu Niên vội chắp tay hành lễ: "Vậy cũng cảm ơn Lâm huynh lần nữa!”
Hành lễ xong, hắn ta lại nói: “Chuyện này, mong Lâm huynh đừng nói với người khác, thật sự là do ta mạo muội, nếu làm tổn hại đến thanh danh của Trần lão bản thì ta thật sự đáng chết.”
Lâm Lang là người quân tử, cả huyện học ai cũng biết, vì vậy hắn mới dám riêng tư hỏi thăm Lâm Lang.
Đổi lại là người khác, hắn ta cũng không dám.
Cầu hôn thành hay không là một chuyện, nếu làm hỏng danh dự của Trần Hi, hắn thật sự tội lỗi lớn.
Chu Hiểu Niên người này, Lục Thời Nghiễn cũng có chút hiểu biết, tuy rằng tư chất học hành bình thường, nhưng gia cảnh giàu có, là con trai út của Chu viên ngoại, tuy là con út nhưng không hề được nuông chiều, gia phong nhà họ Chu luôn được khen ngợi ở huyện này.
Không nói gì khác, hắn ta cũng là một ứng cử viên không tồi.
Ngay cả việc hắn ta lén tìm Lâm Lang, đều đã suy nghĩ vô cùng chu đáo thỏa đáng.
Lại nghe ý tứ trong lời nói cảu Chu Hiểu Niên, nhà họ Chu và nhà họ Trần đã sớm có qua lại, nếu không sao lại mạo muội hỏi Lâm Lang những điều này?
Trần Hi đã đến tuổi cập kê, cha mẹ nàng lo cho hôn sự của nàng cũng là điều nên làm.
Nghe Chu Hiểu Niên tiết lộ rằng cha mẹ hắn thực sự có giao thiệp với cha mẹ Trần Hi, trái tim Lục Thời Nghiễn vốn vui mừng phấn khởi, nay như rơi xuống đáy vực.
Cho nên, hôm qua hắn không hề cảm giác sai.
Trần Hi quả thật rất lạnh nhạt với hắn.
Hoặc là nói không phải lạnh nhạt, mà là giữ khoảng cách vừa phải, dù sao, nàng cũng phải xem xét người khác.
Cho dù không phải Chu Hiểu Niên, cũng có người khác.
Tâm trạng Lục Thời Nghiễn rối bời, không chờ Lâm Lang nữa, quay người rời đi.
Đến khi hoàn hồn, tiết học thứ hai đã bắt đầu, hắn lại ngẩn ngơ một lúc, rồi mới quay trở lại lớp học.