Trần Hi: "Không cần khách khí.”
Dứt lời nàng lại hỏi: "Thấy ngươi lúc nãy nghe kể chuyện chăm chú, không có bối cảnh, nghe hiểu không?”
Nhân vật trong quyển sách này vô cùng phức tạp, có đôi khi một ngày không nghe, phía sau cũng khó mà nối tiếp được, cho nên, lượng khách bên nàng cũng rất ổn định.
Trần Hi thấy hắn lúc nãy nghe chăm chú như vậy, có chút tò mò.
“Lúc trước nghe Lý Sơn đại ca trở về nói qua vài câu, đại khái có thể nghe hiểu một ít." Lục Thời Nghiễn nói.
Trần Hi: "Vậy sao, Lý đại ca còn nói với ngươi những thứ này?”
Lục Thời Nghiễn gật đầu.
Trần Hi đột nhiên nhớ tới, không biết bắt đầu từ khi nào Lý Sơn đột nhiên bắt đầu thích nghe sách.
Trước kia giao hàng xong, bận rộn là đi ngay, không biết từ khi nào, hắn bắt đầu nghe kể chuyện, có thể nghe vài đoạn mới đi.
Đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, Trần Hi hỏi Lục Thời Nghiễn: "Không phải là ngươi muốn nghe, cho nên để cho Lý đại ca nghe xong sau đó trở về nói cho ngươi chứ?"
Lần trước hắn bị bệnh, về chăm sóc hắn hai ngày, hắn cũng từng hỏi nàng vài lần về chuyện kể chuyện trong tiệm.
Lục Thời Nghiễn: "...”
Chân tướng cũng không phải như thế, nhưng nhìn bề ngoài thì Trần Hi quả thật nói đúng rồi.
Là hắn thường xuyên hỏi Lý Sơn, Lý Sơn mới bắt đầu chăm chú nghe sách, sau đó trở về nói cho hắn nghe.
Hắn hỏi, chỉ là muốn biết, chuyện kể chuyện trong cửa hàng Trần Hi tiến hành tới đâu rồi, để hắn có thể ước tính xem nhu cầu sách sau này có cấp bách không.
Thấy Lục Thời Nghiễn không nói lời nào, Trần Hi liền biết rằng mình đoán đúng.
Nàng không ngờ sự việc lại như vậy.
Vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
“Lý đại ca nghe cũng không được đầy đủ đâu." Nàng nói.
Lục Thời Nghiễn: "Không sao, ta có thể tự bổ não.”
Trần Hi nhất thời vui vẻ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-375.html.]
Bổ não?
Lục Thời Nghiễn còn học cách nói chuyện của nàng nữa.
Nhưng vừa nghĩ tới bộ dạng tự bổ não của Lục Thời Nghiễn, Trần Hi liền mừng rỡ không thôi.
Lục Thời Nghiễn không hiểu lời này của hắn buồn cười chỗ nào, có thể khiến Trần Hi đột nhiên vui vẻ như vậy.
Chần chừ một lát, hắn cũng cười theo.
Không sao, nàng vui vẻ thì hắn cũng vui vẻ.
“Những thứ này." khi cười đã đủ, Trần Hi mở khóa một ngăn kéo sau quầy, lấy ra một gói đồ, đặt vào thùng sách của Lục Thời Nghiễn: “Ngươi cầm về mà đọc, Lý đại ca kể cũng không đủ, thật sự rất khó chịu...”
Nói xong, nàng hạ thấp giọng, nghiêng người ra ngoài nhỏ giọng nói với Lục Thời Nghiễn: "Đây là toàn bộ bản gốc, ngươi tự xem đi, đừng nói với người khác.”
Nhìn Trần Hi đột nhiên đến gần, hơi thở Lục Thời Nghiễn lập tức ngừng lại.
Hắn rũ mắt cũng có thể nhìn thấy lông tơ tinh tế trên mặt nàng.
A, lông tơ cũng đáng yêu như vậy.
Thấy Lục Thời Nghiễn sững sờ nhìn mình, Trần Hi nghĩ hắn vì thấy tất cả các bản sách mà vui đến ngơ ngẩn, bèn cười lên: “Về từ từ mà đọc, ta đã sắp xếp hết rồi, ta cũng đã đọc xong từ lâu, bản này không gấp dùng, ngươi đừng vì đọc mà quên ăn quên ngủ, khi nào đọc xong thì mang qua là được.”
Lục Thời Nghiễn hoàn hồn, ngước mắt nhìn nàng.
Bốn mắt chạm nhau.
Khoảng cách quá gần, hắn vừa hồi thần, trong mắt còn mang theo chút mơ hồ, nhìn lên, không chỉ đẹp mắt mà còn mang lại cảm giác thanh thuần của thiếu niên.
Hô hấp của Trần Hi cứng lại.
Ngay cả nhịp tim cũng không kiểm soát được.
Quả là cực kỳ thuần khiết.
Đây là phản ứng đầu tiên của Trần Hi sau khi bị nhan sắc tấn công.
Nàng cố gắng khống chế nhịp tim loảng xoảng của mình, cảm khái một tiếng ở trong lòng, dù thông minh đến đâu cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, có thể sâu sắc đến đâu chứ.
Ngược lại chính mình, lại thiếu chút nữa bị sắc đẹp làm chói mắt.
Nàng chớp mắt, hơi lùi lại một chút, kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
Trơ mắt nhìn nàng rời khỏi trước mắt mình, tay Lục Thời Nghiễn đặt trên hòm sách không tự chủ mà dùng sức, nhưng trên mặt hắn lại vô cùng bình tĩnh, chỉ thản nhiên nhìn nàng cách mình càng xa.