Xe ngựa quay đầu, nàng đang định lên xe thì Lục Thời Nghiễn đột nhiên gọi: "Trần Hi..."
Trần Hi đứng bên cạnh xe ngựa nhìn hắn.
“Hả?”
Nụ cười trên mặt Lục Thời Nghiễn càng căng, khó khăn hỏi: "Hôm nay nàng không nhận được đèn hoa nào sao?"
Trần Hi cảm thấy câu hỏi này của hắn vô cùng kỳ quái: "Nhận được rồi.”
Lục Thời Nghiễn: "...”
Sắc mặt hắn nhất thời trắng bệch.
Chỉ là ngõ nhỏ hẹp, không có ánh trăng chiếu xuống, nàng không thấy sự thay đổi trên mặt của hắn.
Trần Hi giơ tay lên, cười nói: "Đây không phải sao, ta nhận được một chiếc đèn cua."
Lục Thời Nghiễn: "... Ngoại trừ đèn cua thì sao?”
Tim hắn như ngừng đập, cơ hồ muốn nhảy ra từ trong lồng ngực.
Trần Hi lắc đầu: "Chỉ có mỗi cái này, nên ta phải cảm ơn ngươi."
Lục Thời Nghiễn cảm thấy như có luồng gió ấm thổi qua, cả người hắn như được hồi sinh từ trong băng giá.
Nàng không nhận được đèn hoa đăng.
Nàng nói nàng không nhận...
Chỉ có chiếc đèn cua mà hắn tặng này.
Nhưng rõ ràng hắn thấy Nghiêm Bân tặng nàng một chiếc hoa đăng mẫu đơn, nàng cũng nhận, bây giờ còn nói không nhận được?
Nàng, nàng không nhận sao?
Trần Hi đã ngồi lên xe ngựa, biến mất ở cuối ngõ nhỏ.
Lục Thời Nghiễn nhìn về phía cuối ngõ nơi chiếc xe ngựa đã biến mất, ánh mắt hắn sáng rực lên.
Đêm khuya.
Về đến nhà, sau khi vội vã rửa mặt, Trần Hi chuẩn bị đi ngủ, đi dạo lâu như vậy quả thật rất mệt mỏi, hơn nữa ngày mai còn phải dậy sớm đến trong cửa hàng, không thể tiếp tục trì hoãn.
Mới vừa rửa mặt xong, vừa vào nhà liền thấy Minh Nguyệt còn đang sắp xếp lại đèn hoa đăng.
Nàng dở khóc dở cười: "Đừng làm nữa, mau ngủ đi, đã mấy giờ rồi.”
Minh Nguyệt cũng không phải chơi nữa, nàng ấy chỉ quý trọng mấy ngọn đèn này, sợ để không cẩn thận sẽ làm hỏng, nghe vậy thì nàng ấy nói: "Lập tức ngủ ngay.”
Dứt lời, nàng ấy nhìn thấy cái gì, ồ một tiếng.
“Lại làm sao vậy?" Trần Hi đã lên giường, đang chuẩn bị buông màn, nghe vậy cười hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-369.html.]
Minh Nguyệt cầm đèn cua: "Đông gia, trên ngọn đèn này của người, có chữ!”
Trần Hi không quá để ý: "Chữ gì vậy?”
Trên hoa đăng khắc chữ cũng là chuyện bình thường.
"Chiếc đèn của ta thì không có chữ." Minh Nguyệt nói thêm.
Trần Hi: "...?”
Minh Nguyệt lại cầm chiếc đèn dưa hấu mà nàng ấy đã đổi với Trần Diệu lên xem: "Cả chiếc đèn của ta và của Diệu ca cũng không có chữ."
Nói xong nàng ấy lại nhìn hoa đăng của hai tỷ đệ Nghiêm tiểu muội: "Hai cái này cũng không có, chỉ có cái này của đông gia mới có.”
Chân mày Trần Hi khẽ nhúc nhích, bước nhanh tới: "Để ta xem.”
Minh Nguyệt vội chỉ cho nàng xem: "Nơi này.”
Trần Hi nhìn thoáng qua, liền sửng sốt.
Trên đó quả thật có chữ, bốn chữ rất đơn giản: Hỷ Lạc, An Khang.
Nhưng chữ viết nhìn có chút quen mắt.
Nàng nhanh chóng bước đến bàn, lấy từ ngăn kéo tờ giấy mà Lục Thời Nghiễn nhờ Lý Sơn mang đến.
Cẩn thận so sánh một phen.
Khóe miệng nàng liền nhếch lên.
Là chữ viết của Lục Thời Nghiễn.
Sững sờ một lúc, ánh mắt nàng dừng lại trên chiếc đèn cua sinh động đến mức nàng cũng phải ngạc nhiên.
Cái đèn này, là Lục Thời Nghiễn tự tay làm?
Trần Hi lại nhìn kỹ mấy cái đèn hoa đăng trên bàn.
Nói thật lòng, đúng là đèn cua tinh xảo hơn, cũng đẹp nhất trong số mấy cái đèn hoa đăng.
Nhưng...
Điều đó cũng bình thường thôi.
Dù sao, nàng đã làm rất nhiều cho Lục Thời Nghiễn, việc Lục Thời Nghiễn đối xử khác biệt với nàng và người khác cũng là lẽ thường tình.
Người khác thì không nói, hai tỷ muội Nghiêm gia cũng không tiếp xúc gì với Lục Thời Nghiễn, hắn cũng theo lễ nghĩa tặng đèn hoa cho trẻ con chơi.
Tặng nàng chiếc đèn tinh xảo hơn, cũng là điều bình thường.
Hơn nữa nàng thực sự rất thích chiếc đèn cua này, vừa đáng yêu vừa tinh tế.
Tuy rằng đồ vật không quý giá, nhưng quả thật cũng rất dụng tâm.
Rất đáng trân trọng.
Lúc trước Lục Thời Nghiễn đã nói, ghi nhớ ơn cứu mạng của nàng, sau này nếu có cơ hội nhất định sẽ báo đáp. Với tính cách của hắn, chỉ cần có khả năng làm gì cho nàng, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.