Còn chưa đi tới cửa hàng, Trần Diệu cầm đèn ngựa đi trước dẫn đường, đột nhiên kêu lên: "Ủa!"
Trần Hi ngẩng đầu nhìn sang.
Liền thấy dưới bóng tối trước cửa hàng, có một người đứng.
Có lẽ nghe thấy tiếng kinh ngạc của Trần Diệu, người đó từ trong bóng tối bước ra, đi vào ánh trăng.
“Lục Thời Nghiễn?" Trần Hi mở to hai mắt, bất giác kêu lên.
Lục Thời Nghiễn khoác lên mình ánh trăng lạnh lẽo, mỉm cười nhẹ với nàng: "Cứ nghĩ không đợi được các ngươi nữa, thật khéo, ta vừa tới đây, các ngươi đã trở về."
Trần Hi có chút bối rối, trong thoáng chốc quên mất phải trách mắng Lục Thời Nghiễn vì chạy ra ngoài trong đêm lạnh thế này, lại còn lang thang đến nửa đêm.
"Ngươi sao lại ở đây?" Nàng vô thức hỏi.
Lục Thời Nghiễn ra hiệu nàng nhìn đồ hắn cầm trong tay.
Lúc này Trần Hi mới chú ý tới, hai tay hắn ôm không ít thứ.
Ít nhất cũng có bốn năm cái hoa đăng.
"Ngươi..." Trần Hi nhíu mày, sắc mặt cũng trầm xuống: "Ra ngoài bán đèn hoa à?"
Hắn điên rồi sao?
"Không không." Lục Thời Nghiễn vội giải thích: "Không phải, ta đi dạo hội đèn, thấy mấy chiếc đèn này khá đẹp, liền mua vài chiếc mang đến cho các ngươi."
Nói xong hắn liền cầm một cái đèn hồ lô đưa cho Minh Nguyệt: "Đây là cho ngươi, không nghĩ tới ngươi đã có đèn hoa đăng rồi.”
Minh Nguyệt thật sự ngây ngẩn cả người, nàng ấy không nghĩ tới ngoại trừ đông gia sẽ có người khác tặng mình hoa đăng, hơn nữa còn là ngay trước mặt đông gia, còn đưa cho nàng ấy trước tiên.
Nàng ấy ấy không nhúc nhích.
Lục Thời Nghiễn cười đến ấm áp: "Không thích đèn hồ lô? Vậy còn có đèn ếch, vốn là đèn ếch này định tặng cho Nghiêm Tam.”
Nghiêm Tam chính là Nghiêm tiểu đệ của Nghiêm gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-367.html.]
Minh Nguyệt vội nhận lấy: "Thích! Thích! Đèn hồ lô rất đẹp! Ta thích đèn hồ lô! Cảm ơn! Cảm ơn!”
Tuy rằng đông gia đã mua một cái đèn thỏ cho nàng ấy nhưng mà có người nhớ đến nàng ấy, tặng nàng ấy một chiếc đèn khác, nàng ấy đương nhiên vui mừng, đương nhiên thích!
Thấy nàng ấy nhận, Lục Thời Nghiễn lại cười, nói với Trần Diệu: "Ta mua cho huynh chiếc đèn dưa hấu, không ngờ huynhi đã có đèn tuấn mã rồi."
Trần Diệu cũng học theo Minh Nguyệt, tiến lên nhận đèn dưa hấu rồi chạy đi: "Ta thích ăn dưa hấu, chiếc đèn dưa hấu này, ta cũng thích! Cảm ơn cảm ơn!"
Lục Thời Nghiễn liền đem đèn ếch và đèn hồ điệp ra hiệu với bọn họ: "Đây là mua cho Nghiêm tiểu muội và Nghiêm Tam.”
Trần Hi cảm thấy Lục Thời Nghiễn có chút kỳ quái.
Nàng nhìn hắn, lại nhìn hai người Trần Diệu và Minh Nguyệt vừa thắp đèn hoa đăng lên, đang thưởng thức hoa đăng mới của mình.
"Bọn họ hẳn là đã về nhà rồi." Lục Thời Nghiễn lại nói: "Sáng sớm mai ta phải về thôn, sợ là không kịp đưa tới đây, như vậy đi, nàng cầm hộ bọn họ, ngày mai đưa cho bọn họ là được rồi."
"Ta giữ lấy nhé." Minh Nguyệt vui vẻ nhận hai chiếc đèn hoa đó, nói: "Lục ca nhi ngươi đúng thật là người tốt!"
Thật sự đã mua cho tất cả bọn họ mỗi người một chiếc đèn hoa, thật quá chu đáo!
Trần Diệu như có điều suy nghĩ nhìn một chút: "Ồ? Muội muội không có đèn hoa à, ta có hai cái, ta sẽ lấy của ta..."
"Đã có rồi." Lục Thời Nghiễn ngắt lời Trần Diệu, khi Trần Diệu có ý định chia cho muội muội của mình một chiếc đèn hoa, nói: "Chiếc này là của Trần Hi."
Vừa dứt lời, hắn đã đưa chiếc đèn hoa đăng cuối cùng tới trước mặt Trần Hi.
Là một chiếc đèn cua sống động.
Trần Hi nhìn đèn cua trước mặt, lại nhìn Lục Thời Nghiễn.
Cái loại cảm giác quỷ dị này càng thêm nồng đậm.
Nàng nhìn chằm chằm Lục Thời Nghiễn.
Dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú của Lục Thời Nghiễn càng thêm ấm áp, như một viên ngọc quý.
Ánh mắt và nụ cười của y vẫn nhẹ nhàng, khiến người ta không thể rời mắt.
Thấy nàng nhìn mình chằm chằm, khóe miệng Lục Thời Nghiễn lại cong cong, tựa như tùy ý cười, trêu chọc nói: "Hai người bọn họ đều có hoa đăng, sao nàng lại không có?"