Không chỉ không ấm áp, còn có chút lạnh.
Nhưng tình cảm vui sướng cùng tinh thần phấn chấn của lễ mừng năm mới, khiến người ta không cảm thấy lạnh.
Trần Hi mang theo Trần Diệu và Minh Nguyệt đi dạo bên ngoài một ngày.
Ăn chơi, mua sắm suốt đường đi.
Trong thời gian lễ mừng năm mới, lệnh giới nghiêm được dỡ bỏ, nàng vốn định tối đến đi hội chùa, nhưng mới đến giữa chiều, đã bắt đầu có tuyết rơi.
Hành trình đành phải chấm dứt.
Trần Diệu không vui lắm.
Trần Hi dỗ hắn: "Tuyết rơi rồi, ngày mai chúng ta có thể đắp người tuyết, lần trước tuyết rơi bận việc trong cửa hàng cho nên không kịp chơi tuyết đắp người tuyết, còn có thể ngắm tuyết ngắm hoa mai, hoa mai trong tuyết đẹp lắm.”
Trần Diệu cau mày nói: "Muội muội hôm qua nói muốn đi hội chùa, bây giờ tuyết rơi, không đi được, muội muội không vui.”
Trần Hi giật mình một chút.
Nàng còn tưởng rằng ca ca không vui là bởi vì không thể đi dạo ở hội chùa, không ngờ là vì lo nàng không vui.
“Muội không có không vui, hơn nữa hội chùa đến Tết Nguyên Tiêu vẫn còn, cũng có thể đi. Hôm nay chơi nhiều, mua nhiều đồ ngon, muội đã rất vui rồi.”
Nghe muội muội nói như vậy, Trần Diệu vốn đang cau mày lúc này mới giãn ra: "Muội muội vui vẻ rồi sao?”
Trần Hi gật đầu: "Ừ, vui vẻ.”
Trần Diệu nhếch khóe miệng: “Vậy thì ta cũng vui rồi.”
Trận tuyết này, đã rơi suốt hai ngày, từ chạng vạng mùng một cho đến đến chạng vạng mùng ba.
Sáng sớm mùng bốn đẩy cửa ra, đập vào mắt là một mảnh trắng xoá.
Nội thành lại càng như được khắc chạm bằng ngọc trắng, tuyết che phủ mọi thứ, chỉ để lại những nét trắng muốt, nhìn vô cùng đẹp mắt.
Chỉ là việc đi lại trở nên khó khăn hơn.
Nhưng trong dịp Tết, tuyết rơi lại càng tăng thêm không khí, hơn nữa, hầu hết mọi người đều nghỉ ngơi ở nhà, không vội vã làm gì, nên chút khó khăn cũng không đáng kể.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-361.html.]
Trần Hi vốn đã yêu thích ngày tuyết, giờ lại càng vui mừng hơn.
Chơi tuyết cũng sắp vui đến điên rồi.
Sáng sớm mùng hai, nàng đã cùng anh trai đắp người tuyết, đắp sư tử tuyết, đánh trận tuyết, vậy thì thôi không nói, bọn họ thậm chí còn tự chế tạo một chiếc ván trượt tuyết, mang Trần Diệu và Minh Nguyệt đi tìm đồi đất để trượt, chơi đùa vui không kể xiết.
Mùng ba, Trần Hi lại dẫn anh trai và Minh Nguyệt đi dạo ngắm hoa mai dưới tuyết, vui chơi suốt cả ngày
Trận tuyết này, hoàn toàn rơi vào tâm khảm Trần Hi.
Nhưng đối với Lục Thời Nghiễn mà nói, đó lại là một thảm họa.
Tuyết rơi dày thế này, đợi đến khi tuyết tan và đường đi trở nên dễ dàng hơn, ít nhất cũng phải mất mười ngày, khiến anh không thể gặp Trần Hi vào mùng Năm như dự định.
Trận tuyết này, quả thật đã khiến không khí lạnh rất nhiều ngày.
Còn tệ hơn cả dự đoán của Lục Thời Nghiễn chính là mười ngày sau, trên đường vẫn khó đi.
Mười hai tháng giêng, năm mới sắp hết, Lục Thời Nghiễn dự định sẽ đón Tết cùng Tiểu Hắc Cầu một cách vui vẻ cùng với món quà Tết của Trần Hi nhưng từ lúc tuyết rơi hắn đã sốt ruột không chịu được.
Chạng vạng ngày mười ba tháng giêng, Lục Thời Nghiễn mượn ánh nắng chiều cuối cùng nhìn con đường lớn thông tới trong thành.
Tuy còn nhiều tuyết đọng.
Nhưng...
Không quan tâm nữa.
Mặc kệ ngày mai như thế nào, sáng sớm ngày hôm sau, hắn nhất định phải vào thành.
Mười lăm tháng giêng, tết Thượng Nguyên.
Việc làm ăn của Trần Ký vô cùng phát đạt.
Từ mùng Năm Tết mở cửa hàng, công việc ngày càng phát đạt, mọi người bận rộn không ngơi nghỉ, Trần Hi mệt mỏi nhưng nhìn thu nhập mỗi ngày, tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.
Nhưng hôm nay khác với mấy ngày trước, hôm nay qua giờ cơm trưa, Trần Hi đã cho mọi người đóng cửa sớm.
"Hôm nay có hội đèn lồng, mấy ngày nay tất cả mọi người đã vất vả rồi,hôm nay nghỉ sớm một chút, đi chơi vui vẻ.” Trần Hi cười phát cho mọi người mỗi người một điếu tiền.
Hoa không hoa là chuyện của bọn họ, nhưng nàng là ông chủ, nhất định phải cho.