Thấm thoắt đã đến ngày hai mươi tám tháng chạp.
Năm nay, không có ngày ba mươi, ngày hai mươi chín tháng Chạp đã là đêm giao thừa.
Nhưng ngày hai mươi bảy tháng chạp là ngày cuối cùng mà Trần Ký hoạt động buôn bán, hai mươi tám sẽ không mở cửa nữa, cho nên vào buổi chiều ngày hai mươi bảy mọi người cùng nhau ăn bữa cơm cuối năm ở trong cửa hàng, Trần Hi đã phát bao lì xì cho tất cả mọi người, để họ sớm về nhà chuẩn bị đón Tết cùng gia đình.
Cho nên, ngày hai mươi tám tháng chạp này, Trần Hi cũng không cần dậy sớm, nàng cũng hiếm khi có dịp ngủ nướng.
Chỉ tiếc là nàng không ngờ mình lại không có số hưởng, rõ ràng không cần dậy sớm, nhưng trời chưa sáng đã tỉnh dậy rồi.
Thói quen dậy sớm mở cửa hàng đã hình thành từ lâu, khiến nàng đến giờ là tỉnh giấc.
Nàng vốn định ngủ thêm một lát, nhưng nhắm mắt lại cũng không ngủ được, nghĩ đến việc năm đầu tiên đón Tết ở nhà mới, có nhiều thứ phải chuẩn bị, không đến mức trang hoàng lộng lẫy, nhưng nàng đã mua nhiều đèn lồng và đồ trang trí khác từ sớm, còn phải chuẩn bị thức ăn cho tết, vừa nghĩ tới những thứ này, Trần Hi lại càng ngủ không được, đánh phải bò dậy từ sớm.
Nhân viên của Trần Ký phần lớn đều đã về nhà ăn tết, cho dù không về nhà cũng ở lại ký túc xá trong cửa hàng, Minh Nguyệt không giống với bọn họ, Minh Nguyệt xem như là người mà Trần gia mua được, cho nên nàng ấy vẫn luôn đi theo Trần Hi.
Thậm chí hiện tại tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận, Minh Nguyệt là tùy tùng của Trần Hi, Minh Nguyệt lại càng cho là như vậy.
Đương nhiên Trần Hi cũng không cảm thấy như vậy, nhưng cũng không ngăn được Minh Nguyệt một mực xem nàng là chủ nhân để hầu hạ.
Vừa mới thức dậy, Minh Nguyệt cũng đã bận rộn ở bên ngoài.
Quét dọn sân, thu dọn khắp nơi, tinh thần làm việc còn hăng hái hơn cả chủ nhân.
Trần Hi đẩy cửa đi ra liền thấy Minh Nguyệt đang giội nước ép đất trong sân.
“Sao ngươi dậy sớm thế?” Trần Hi nhìn trời còn chưa sáng, ngáp một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-358.html.]
“Ngày mai là lễ mừng năm mới, ta ngủ không được cho nên dậy dọn dẹp trước.” Minh Nguyệt đặt chậu xuống chạy lại: “Đông gia sao không ngủ thêm chút nữa, trời còn chưa sáng, bên ngoài lạnh lắm.”
Trần Hi: "Không ngủ nữa, dọn dẹp lại đồ đã mua mấy ngày trước, rồi làm ít món ngon, để ăn Tết.”
Minh Nguyệt chạy vào nhà, mang ra cái túi nước nóng: “Ta nghĩ đông gia hôm nay có thể ngủ ngon, nên chưa nấu bữa sáng, đông gia hãy vào nhà cho ấm, ta sẽ đi nấu cơm ngay.”
Hiếm có dịp nghỉ ngơi, cha mẹ Trần và Trần Diệu cũng đang ngủ, chưa dậy sớm.
“Ta và ngươi cùng đi." Trần Hi nói.
Minh Nguyệt vội ngăn nàng lại: "Ta tự làm được, đông gia cứ nghỉ ngơi đi.”
Bận rộn chuyện cửa hàng, một ngày cũng không rảnh rỗi, chạy ngược chạy xuôi, bây giờ chỉ là làm điểm tâm mà thôi, hiện tại nàng ấy đã hoàn toàn có thể đảm nhiệm.
Biết tâm tư của Minh Nguyệt, Trần Hi cũng không kiên trì nữa, nàng bưng cốc nước nóng trở về phòng.
Vừa vào phòng lập tức nhìn thấy bức tranh vẫn đặt ở trong phòng, tối hôm qua trước khi ngủ nàng đã tìm ra đặt ở trên chiếc bàn.
Nàng vốn định ngồi trên chiếc ghế ấm mới trong phòng, nhưng khi thấy cuộn tranh, nàng lại đổi ý.
Bức tranh là quà mừng tân gia mà Lục Thời Nghiễn tặng cho nàng trước đó.
Một bức tranh núi xanh phủ tuyết.
Trông giống như đỉnh núi phía sau Lục gia, giữa tuyết trắng còn điểm xuyết rừng trúc xanh ngắt.
Ban đầu, ngày chuyển nhà, nàng muốn đóng khung tranh treo lên, nhưng lại thấy khung tranh mới mua không đủ tinh xảo, nên tự vẽ bản thiết kế đi đặt thợ mộc làm một cái.
Ngay từ đầu là dự định đóng khung treo ở trong phòng, nhưng bức họa này hoàn toàn đủ để làm một cái bình phong cho nên nên nàng đã thay đổi ý định.
Bình phong và khung tranh khác biệt lớn, nên đến hôm qua nàng mới nhận được thành phẩm từ thợ mộc.