Nhìn thấy xe ngựa đang chờ Lục Thời Nghiễn ở bên ngoài, Trần Hi mới yên tâm, nàng đưa cho Lục Thời Nghiễn gói điểm tâm và một ít đồ ăn: "Tốt nhất là đừng ra ngoài nhiều."
Lục Thời Nghiễn nhận lấy, đồng ý rất vui vẻ.
Trần Hi vốn định nói lần nào hắn ũng đồng ý, đột nhiên nghĩ tới cái gì đó: "Ngươi chờ một chút, ta còn có thứ này cho ngươi."
Nói xong liền xoay người bước nhanh trở về.
Trần Hi vừa đi, liền còn lại Thập Bát Nương và Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn nhìn Trần Hi đã vào sân, đoán chừng nàng sẽ không nghe thấy, liền chủ động nói với Thập Bát Nương: "Ta muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện."
Thập Bát Nương: "Việc gì?
Lục Thời Nghiễn: "Đừng nói với nàng ấy rằng bản thảo là do ta viết."
Thập Bát Nương: "..."
Im lặng một hồi, Thập Bát Nương nói: "Ta đều đã phát hiện ra rồi, nàng ấy thông minh như vậy, chung quy cũng có ngày sẽ phát hiện ra thôi."
Lục Thời Nghiễn: "Có thể giấu được lúc nào hay lúc ấy."
Thập Bát Nương nghiêm túc nói: "Nàng ấy sẽ tức giận đấy."
Lục Thời Nghiễn trầm mặc.
Thập Bát Nương cho rằng Lục Thời Nghiễn muốn tìm một cơ hội thẳng thắn với Trần Hi, không ngờ hắn trầm mặc trong chốc lát, lại nói:
"Đến lúc đó nói sau."
Thập Bát Nương không tiện nói gì nữa, chỉ có thể gật gật đầu: "Vậy được rồi, lần này coi như ta không biết, nhưng nếu nàng ấy hỏi đến ta, ta không thể lừa nàng ấy."
Lục Thời Nghiễn gật đầu: "Đa tạ."
Thập Bát Nương muốn nói rằng Trần Hi cũng không có ý gì với hắn, bảo hắn không nên cố chấp tự tổn thương, nhưng lời chưa kịp nói ra khỏi miệng, thấy ánh mắt của hắn đột nhiên sáng ngời nhìn về phía sau nàng ấy.
Không cần quay đầu nhìn nàng ấy cũng biết là Trần Hi đã trở lại, Thập Bát Nương đành phải nuốt lời trở lại.
Thôi quên chuyện đó đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-350.html.]
Khuyên cũng khuyên không được.
Có thể đây chính là số mệnh rồi.
"Việc này, ta coi như không biết." Thập Bát Nương nhanh chóng nói: "Nàng ấy hỏi ta, ta cũng sẽ không nói, chính ngươi quyết định khi nào thì thẳng thắn với nàng ấy đi."
Lục Thời Nghiễn cười: "Cảm ơn."
Trần Hi ôm một gói đồ, vừa tới đã thấy Lục Thời Nghiễn mặt mày cong cong nói cảm ơn Thập Bát Nương, tò mò hỏi: "Đang nói cái gì thế?"
Lục Thời Nghiễn: "Thập Bát Nương dặn dò ta chú ý thân thể nhiều hơn."
Trần Hi nói: "Nhiều người dặn dò ngươi như vậy, ngươi cũng coi như không nghe thấy, tính tình ngươi như vậy, phải sắp xếp người lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào ngươi mới được."
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn khẽ động, nhìn về phía nàng.
Trần Hi chỉ châm chọc Lục Thời Nghiễn không giữ lời hứa, cũng không có ý gì khác, thấy hắn nhìn về phía mình, thần sắc có chút kỳ quái, theo bản năng nhướng mày.
Lục Thời Nghiễn đã dời ánh mắt đi trước khi nàng phát hiện: "Nàng đang cầm trong tay cái gì thế?"
"Ta mua cho ngươi ít giấy mực." Trần Hi nhớ lại chính sự, đưa bọc cho hắn: "Lần trước về, thấy ngươi đã dùng hết giấy, mãi chưa nhớ để gửi lại cho ngươi."
Lục Thời Nghiễn nhận lấy gói hàng, nặng trịch như trái tim hắn lúc này.
Lời Thập Bát Nương không nói ra, hắn rõ ràng cũng hiểu rõ.
Trần Hi không có ý với hắn.
Nhưng, vậy thì có làm sao.
Hắn vẫn rất thích nàng.
Không thể kiểm soát được.
Phân xưởng sản xuất cũng không cần xây dựng quá phức tạp, chủ yếu là nhà kho còn có nhà bếp lớn và bếp lò phải đầy đủ, cho nên việc xây dựng lên cũng nhanh.
Vài ngày sau khi chuyển đến ngôi nhà mới, xưởng phía sau sân đã hoàn thành.
Việc hoàn thành trước năm mới là một niềm vui lớn sau khi chuyển nhà.
Mười sáu tháng chạp huyện học được nghỉ, Lâm Lang vốn dĩ còn muốn ở lại cửa hàng hỗ trợ, vì gần Tết, cửa hàng rất bận rộn, nhưng bị Thập Bát Nương và Lâm thẩm cùng nhau phản đối, hai người cùng nhau đuổi hắn ta về nhà đọc sách, toàn tâm toàn ý ứng đối viện thí sau đầu xuân.
Mặc dù đối với Lâm Lang mà nói, viện thí không có bất kỳ khó khăn gì, nhưng Thập Bát Nương và Lâm thẩm, tính cả Hạ nhị ca đều rất khẩn trương.