Lục Thời Nghiễn vẫn không phản ứng, chỉ chăm chú nhìn nàng.
Trần Hi vốn vì anh tỉnh lại mà vui vẻ, trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng.
Gọi tên cũng không có phản ứng, không phải là sốt đến đần độn rồi chứ?
Sốt cao thực sự có thể làm hại đầu óc, dù trong thời hiện đại với kỹ thuật y tế tiên tiến như vậy cũng có thể xảy ra trường hợp này, nghĩ đến đây, Trần Hi lo lắng không yên
"Lục Thời Nghiễn? Lục Thời Nghiễn! Lục Thời Nghiễn…"
Nàng trở lại bên giường, nhìn thẳng vào mắt Lục Thời Nghiễn, liên tục gọi tên hắn, giọng càng lúc càng lớn, càng lúc càng gấp gáp.
Minh Nguyệt đang bận rộn thêm than lửa nấu nước, ngay từ đầu nghe được thanh âm vui vẻ của đông gia biết Lục Tiểu Ca Nhi tỉnh lại cũng vui vẻ theo, mới vừa cất ấm nước xong, chuẩn bị tới kiểm tra thì thấy đông gia đột nhiên sốt ruột.
Nàng ấy thông minh, một khắc cũng không do dự, xoay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: "Đông gia ngươi đừng nóng vội, ta đi gọi Hạ nhị ca cùng Tề đại phu tới đây…"
Lời còn chưa dứt, người cũng đã chạy ra khỏi cửa.
Trần Hi thật sự lo lắng.
Nếu sốt đến đần độn thì phải làm sao đây?
"Lục Thời Nghiễn!!!"
Nàng vừa gọi, vừa vỗ mặt hắn: "Ngươi tỉnh lại đi, đừng dọa ta!"
Bộ não vốn trống rỗng của Lục Thời Nghiễn, chỉ biết rằng Trần Hi định đi, cuối cùng trong tiếng gọi khẩn thiết của Trần Hi mà tỉnh lại.
Hắn chớp mắt, ánh mắt chăm chú nhìn Trần Hi cũng khẽ run rẩy/
"Trần Hi?" Hắn mở miệng, thử gọi một tiếng.
Có lẽ đã lâu không mở miệng, hoặc là bị bệnh quá lâu, giọng nói của hắn khàn đặc, âm thanh rất nhẹ, nếu không phải Trần Hi ở ngay trước mặt hắn, e rằng cũng không nghe rõ lời hắn nói.
"Đúng là ta đây!" Nghe tiếng gọi của hắn, thần kinh căng thẳng của Trần Hi bỗng nhiên thả lỏng, vội vàng đáp: "Ngươi đã tỉnh lại rồi ư?"
Nghe Trần Hi đáp lại, Lục Thời Nghiễn mới xác định mình không nằm mơ, thật sự là Trần Hi.
Hắn chớp chớp mắt, yên lặng một lúc rồi mới mở miệng lần nữa: "Ừ."
Hắn tỉnh rồi, nhưng...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-326.html.]
Sao Trần Hi lại ở đây?
Nàng đến từ lúc nào?
Tại sao nhìn sắc mặt của nàng lại căng thẳng, khó coi đến vậy?
Thường ngày Lục Thời Nghiễn ốm yếu, nay chợt hiểu ra rằng lần này mình hẳn là bệnh rất nặng, vì thế Trần Hi mới tới đây.
Nghĩ đến đây, hắn dò hỏi một câu: "Ta đã ngủ rất lâu rồi sao?"
Khuôn mặt Trần Hi bị dọa không chút huyết sắc, lúc này mới khôi phục một chút, nghe ắn hỏi vậy, nàng gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Cũng không quá lâu, khi ta đến, ngươi đã hôn mê, đến giờ cũng chỉ mới một ngày một đêm."
Nói xong, nàng tiếp tục: "Ngươi cảm thấy thế nào? Có chỗ nào khó chịu không? Đại phu sẽ đến ngay thôi..."
Lục Thời Nghiễn cẩn thận cảm nhận một lúc, trừ việc không thể dùng sức, hô hấp có phần khó khăn, còn lại thì cũng không có chỗ nào đặc biệt khó chịu, so với những lần bệnh nặng trước đây, lần này xem như khá hơn nhiều.
Hơn nữa, Trần Hi lại khẩn trương nhìn hắn, hắn liền lắc đầu: "Không sao."
Trần Hi thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi có khát không? Muốn uống chút nước không?"
Câu hỏi này thực ra chỉ là thừa, đã hôn mê lâu như vậy, lại sốt cao lâu như thế, không ăn uống gì nhiều, làm sao có thể không khát.
Nói xong, nàng liền quay người: "Ta đi rót nước cho ngươi."
Nhưng nàng chưa kịp rời đi.
Bởi vì Lục Thời Nghiễn vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng không buông.
Nàng quay phắt lại, làm Lục Thời Nghiễn trên giường bị lay động.
Lúc này Trần Hi mới kịp phản ứng, Lục Thời Nghiễn còn cầm lấy tay mình.
Nàng nhìn cổ tay mình, rồi lại nhìn Lục Thời Nghiễn bị lay động.
Lục Thời Nghiễn cũng đang nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt giao nhau, không khí trong phòng bỗng nhiên như ngưng đọng.
Trần Hi nhìn hắn một lúc, ánh mắt chuyển đến tay hắn đang nắm tay mình, rồi lại nhìn lên mặt hắn.
Lục Thời Nghiễn im lặng một lúc, rồi buông tay nàng ra.
Vốn là một hành động rất bình thường, không biết vì sao, Trần Hi đột nhiên cảm thấy trong phòng có chút khô nóng, nóng đến mức mặt nàng cũng cảm thấy nóng rực — Minh Nguyệt đốt lửa than quá mạnh rồi chăng?