Nếu không phải Lục Thời Nghiễn ngã bệnh, thì cảnh tuyết đầu mùa, vây quanh lò nấu trà, thật là một việc lãng mạn và dễ chịu biết bao.
Thấy nàng tâm trạng tốt, sắc mặt cũng không tệ, Minh Nguyệt không khuyên thêm, chỉ gật đầu: "Nếu mệt thì chợp mắt một lát, còn có ta ở đây."
Trần Hi nhặt mấy hạt dẻ nướng chín từ trong chậu than ném cho Minh Nguyệt: "Ừ."
Thỉnh thoảng nàng quay lại giường để xem tình hình của Lục Thời Nghiễn.
Vốn nàng cho rằng, Tề đại phu đã nói như vậy thì Lục Thời Nghiễn nhất định có thể nhanh chóng tỉnh lại.
Đặc biệt là Hạ nhị ca có vận khí tốt, ở trấn đã mua được dược liệu cần thiết, chưa đến trưa đã mang về.
Sau khi cho Lục Thời Nghiễn uống thuốc, Trần Hi càng cảm thấy từng chuyện từng chuyện này, đều là ông trời phù hộ Lục Thời Nghiễn, nhất định có thể rất nhanh tỉnh lại.
Kết quả, cơm trưa ăn xong, hắn vẫn không tỉnh.
Đến nửa buổi chiều, mắt thấy trời sắp tối, đến giờ ăn tối, hắn vẫn chưa tỉnh.
Trần Hi không thể cười nổi nữa.
Không chỉ không cười nổi, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt.
Trong lòng Hạ nhị ca cũng có chút bồn chồn.
Tuy nói không có nguy hiểm tính mạng, nhưng vẫn bất tỉnh, hiển nhiên cũng rất nghiêm trọng.
Chỉ là nhìn Trần Hi như vậy, hắn ta không dám nói ra suy nghĩ trong lòng.
Liền mượn cớ chuẩn bị nguyên liệu nấu bữa tối, lén về nhà hỏi Tề đại phu tình hình rốt cuộc ra sao.
"Đông gia, nghỉ ngơi một lát đi." Không khí có chút khẩn trương, Minh Nguyệt cũng không dám nói thêm gì, chỉ có thể nhẹ giọng khuyên.
Dưới ánh hoàng hôn vàng óng ánh phản chiếu từ tuyết vào trong nhà, Trần Hi ghé sát mặt Lục Thời Nghiễn, nhìn chằm chằm hắn: "Sao vẫn chưa tỉnh lại? Không đúng mà!"
Tề đại phu đã nói, hôm nay rất có thể sẽ tỉnh lại.
Một ngày cũng sắp qua rồi, còn chưa tỉnh?
Trần Hi đưa tay thăm dò hơi thở của hắn.
Hơi thở đều đặn, không phải chết.
Sờ trán hắn, ấm áp, nhiệt độ cơ thể cũng bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-325.html.]
Vậy sao còn chưa tỉnh?
Cứ mãi ngủ như vậy, dù không sốt nữa, cũng sẽ bị đói mà sinh bệnh chứ?
Bằng không, mời Tề đại phu đến châm cứu thêm một lần nữa, phải đợi hắn tỉnh lại nàng mới yên tâm.
Nghĩ như vậy, nàng liền xoay người muốn đích thân đi mời Tề đại phu đến.
Ngay khi nàng định xoay người rời đi, Lục Thời Nghiễn hôn mê một ngày một đêm trên giường, đột nhiên mở mắt.
Trần Hi đầu tiên là ngẩn ra, đồng tử phản ứng trước cả cơ thể, đột nhiên mở to.
Có lẽ là quá kích động, Trần Hi nhất thời quên mở miệng, chỉ kinh ngạc nhìn hắn.
Lần đầu tiên Lục Thời Nghiễn nhìn thấy Trần Hi, hiển nhiên cũng có chút mơ hồ.
Hắn không nhớ rõ chính mình mê man, chỉ biết là mình bị bệnh mấy ngày, uống thuốc, nhưng vẫn không nhớ mình đã hôn mê, chỉ biết mình bệnh đã mấy ngày, uống thuốc nhưng không khỏi, sao đột nhiên mở mắt, Trần Hi lại xuất hiện trước mặt?
Hắn đang nằm mơ sao?
Nghi hoặc, cùng với niềm vui, trong chốc lát hiện rõ trên khuôn mặt và trong mắt hắn, không hề che giấu.
Chỉ là lúc này sự chú ý của Trần Hi không ở đây, nàng không nhận ra sự thay đổi trong cảm xúc của hắn.
Chờ nàng phục hồi tinh thần lại, phản ứng đầu tiên chính là đi gọi Tề đại phu...
Vừa xoay người, cổ tay nàng đã bị nắm chặt.
Nàng mờ mịt quay đầu lại, chỉ thấy Lục Thời Nghiễn đang đỏ mắt, chăm chú nhìn nàng: Ngươi… ngươi định đi đâu?"
Nhìn bàn tay hắn nắm chặt đến mức các khớp trắng bệch, Trần Hi: "?"
Trần Hi bị hắn hỏi mà ngẩn ra.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, sợ là Lục Thời Nghiễn vừa tỉnh lại còn có chút mơ hồ.
"Ta đi gọi đại phu." Nàng nhẹ nhàng nói: "Ngươi bị bệnh, ngủ rất lâu rồi."
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn vẫn chăm chú nhìn nàng, dù nghe thấy lời nàng nói, cũng không hề thả lỏng, càng không buông tay nàng.
Trần Hi hơi nhíu mày: "Lục Thời Nghiễn?"
Không phải là còn chưa tỉnh táo chứ.
Nghĩ vậy, nàng lại gọi hắn một tiếng: "Lục Thời Nghiễn, ngươi có nghe thấy ta nói không?"