Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 310

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:29:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

:

Nghe chuyện thì hiếm khi nào chỉ nghe một buổi là xong, lại không phải nghe tấu hài.

Mọi người chỉ là đang cao hứng, có chút kích động cũng không có ác ý gì, dưới sự khuyên bảo của Trần Hi cũng không cưỡng cầu nữa, không ít người nói ngày mai nhất định đến sớm để chiếm chỗ ngồi phía trước, còn hỏi Trần Hi, ngày mai có thể bắt đầu sớm một chút hay không.

Tất nhiên là không được, nàng đã thỏa thuận với Linh Đang là chỉ biểu diễn hai canh giờ này.

Người kể chuyện phải bảo vệ cổ họng, đó là cơm ăn của họ.

Do có buổi nghe chuyện, thực khách đến đông hơn ngày thường, cộng thêm việc giới thiệu lẩu mới, tỉ lệ khách ngồi đông hơn nhiều, thời gian kinh doanh cũng kéo dài hơn.

Khi xong việc, trời đã tối.

Trần Hi vừa xoa lưng vừa vui vẻ.

Hôm nay thu nhập không ít.

Nếu ngày nào cũng như vậy, chẳng bao lâu, nàng có thể mua căn nhà lớn mà nàng đã ngắm!

Vừa nghỉ ngơi một lát, nàng vào quầy tính toán thu nhập hôm nay.

Một tay bàn tính một tay bút trúc, vừa ghi nhớ vừa đẩy hạt châu bàn tính, động tác Trần Hi đột nhiên dừng lại.

Nàng nhìn cây bút trúc trong tay, nghi hoặc cầm lên trước mắt nhìn một chút.

Cái này... không phải cái mà nàng thường dùng.

Hơn nữa, cũng không phải những thứ đã mua từ tiệm sách lúc trước kia.

Như mới.

Nàng nhìn kỹ một chút, mặt trên khắc hoa lan, trong những cây bút trúc kia cũng không có cây nào khắc hoa lan!

Đúng là mới!

Nghĩ đến điều gì đó, nàng lập tức ngẩng đầu nhìn ra ngoài...

Ánh chiều tà buông xuống, người đi đường vội vàng, không ai dừng chân, cũng không thấy bóng dáng quen thuộc kia.

Trần Hi hơi sửng sốt, quay đầu hỏi Minh Nguyệt đang lau nhà: "Hôm nay có ai tới không?"

Minh Nguyệt nghe không hiểu: "Hôm nay trong tiệm tới rất nhiều người, đông gia muốn hỏi người nào?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-310.html.]

Trần Hi có chút hoảng hốt, một lát sau, nàng cầm lấy bút trúc trong tay: "Cây bút này, ngươi có thấy ai đem đến không?"

Minh Nguyệt đứng cách đó một khoảng, lại thêm nàng ấy ít khi viết chữ, không chú ý đặc biệt đến cây bút trên quầy: "Đây không phải cây bút mà đông gia bình thường hay dùng sao?"

Dứt lời nàng ấy đi tới: "Ồ, nhìn giống như là một cái mới, có phải mua lúc trước không?"

Nàng ấy không chú ý đặc biệt, nên không biết cây bút mới này khác gì so với những cây trước.

Biết Minh Nguyệt cũng không chú ý, Trần Hi khoát tay nói: "Không sao, ngươi đi đi."

Minh Nguyệt không rõ nguyên do, lại trầm tư trong chốc lát nhưng vẫn không nghĩ ra đông gia rốt cuộc muốn hỏi cái gì, nhưng nàng ấy thực sự không biết gì, đành quay lại tiếp tục lau sàn.

Trần Hi lại không còn hưng phấn như lúc nãy.

Nàng nhìn cây bút trúc mới trong tay, trầm mặc thật lâu.

Lục Thời Nghiễn mới làm cho nàng sao?

Nhìn đầu bút thì giống như là xuất phát từ tay cùng một người.

Nhưng, hắn làm sao đưa tới đây được?

Nhờ người đưa tới?

Cả ngày hôm nay nàng đều ở trong cửa hàng, nếu Lục Thời Nghiễn đến thì nàng không thể không chú ý, cho dù nàng có bận rộn không chú ý nhưng trong cửa hàng nhiều người như vậy, luôn có những người khác chú ý thấy.

Không ai nói với nàng chuyện này, tất nhiên là không thấy Lục Thời Nghiễn.

Hắn không tới, vậy hắn nhờ ai? Lý Sơn hôm nay cũng không vào thành.

Trần Hi không khỏi có chút mờ mịt.

Cũng không thể là cây bút trúc này mọc cánh bay tới chứ?

Im lặng thật lâu, Trần Hi mới một lần nữa cầm bút lên, tiếp tục ghi chép sổ sách, chỉ là hứng thú không còn cao như trước.

"Đông gia…" Chờ sau khi bận rộn xong, lúc chuẩn bị nghỉ ngơi, Minh Nguyệt không nhịn được, tiến đến Trần Hi bên cạnh, hỏi: "Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"

Sao trông nàng cả buổi tối không vui, ngay cả bữa tối cũng ăn rất ít.

"Hả?" Trần Hi nhìn nàng ấy một cái.

Minh Nguyệt: "Ta thấy hình như ngài không quá vui vẻ, là ta làm không tốt chỗ nào sao?"

Trần Hi giật mình, sau đó nở nụ cười: "Không có, ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi."

Loading...