Nghe ra lý do của nàng lông mày Lục Thời Nghiễn khẽ giật: "Ngươi thích thì cứ giữ lại dùng, không có chuyện hoang phí, cũng chẳng đáng bao nhiêu, trúc thì đầy núi."
Trần Hi vẫn không đưa tay nhận, không phải vì không đáng tiền, mà là tình nghĩa nặng.
Nàng tuyệt đối không thể nhận.
Thấy nàng như vậy, Lục Thời Nghiễn cụp mắt một lát, lại ngước mắt lên, ánh mắt sáng ngời: "Ngươi đang tức giận."
Trần Hi bị lời này của hắn chọc cười: "Ta giận gì chứ?"
Lục Thời Nghiễn: "Vậy sao không nhận bút trúc ta tặng cho ngươi?"
Trần Hi: "... Ta thật sự không dùng nhiều như vậy."
Vẻ mặt Lục Thời Nghiễn ngưng trọng: "Ta đã làm gì sai, khiến ngươi không vui?"
Trần Hi: "... Không có, ngươi đừng nghĩ nhiều như vậy."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một lát, không nói gì nữa mà chỉ gật đầu, sau đó xoay người đi đến trước bàn Trần Hi vừa bảo hắn ngồi.
Nhìn bóng lưng tiêu điều ngồi xuống của hắn, Trần Hi cảm thấy lòng mình như bị mèo cào.
Đang cắn môi, không biết nên làm cái gì bây giờ, Lục Thời Nghiễn chống tay lên bàn, đột nhiên quay đầu, khẽ ho vài tiếng.
Chân mày Trần Hi dần dần siết chặt theo tiếng ho khan của hắn.
Sau một lúc lâu, nàng nhắm mắt lại, khi mở ra thì thở dài trong lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-303.html.]
Nàng nhận mệnh đi tới, pha cho hắn ly nước mật ong, cũng thuận tay cầm lấy bút trúc mà hắn đặt trên bàn.
Toàn bộ quá trình không nói một câu, đặt nước mật ong xuống liền rời đi.
Lục Thời Nghiễn lại ho một lát, im lặng cầm nước mật ong ấm áp, uống từng ngụm nhỏ, không phát ra tiếng động nào, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên.
Nhưng khóe miệng Lục Thời Nghiễn không cười được lâu.
Bởi vì hôm nay cửa hàng tiếp khách tương đối sớm, hơn nữa Trần Hi chuẩn bị gọi Thập Bát Nương và Hạ nhị ca đến ăn lẩu cho náo nhiệt, cho nên thời gian ăn cơm trưa liền lùi lại, chờ đến qua trưa, lúc này mới bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.
Dùng lẩu là nồi uyên ương mà Trần Hi đặt ở tiệm rèn, một bên là nồi lẩu cay, một bên là nồi lẩu nấm. Các món ăn được bày đầy bàn, chưa ăn đã thấy thú vị và thèm ăn.
Thập Bát Nương và Hạ nhị ca nhìn thấy Lục Thời Nghiễn ở đây, đã quá quen thuộc, không để ý nhiều, Thập Bát Nương còn vì trước đó đã tâm sự với Trần Hi, Trần Hi nói rằng nàng ấy đã hiểu lầm quan hệ giữa nàng và Lục Thời Nghiễn, nên nàng ấy cố ý không quan tâm nhiều đến hai người họ để tránh cho bọn họ cảm thấy không thoải mái.
Vì vậy, ngay từ đầu thấy Trần Hi không nói chuyện với Lục Thời Nghiễn, giữa hai người cũng không có tương tác gì thì nàng ấy chỉ cho rằng Trần Hi quá bận rộn nên không để ý, sau đó ngồi xuống bắt đầu nhúng lẩu ăn, Trần Hi và Lục Thời Nghiễn vẫn không có bất kỳ tương tác nào, vốn cũng không có gì, nhưng có mấy lần nàng ấy nhận ra rõ ràng là Trần Hi đang trốn Lục Thời Nghiễn, cố ý không trao đổi với hắn.
Lúc này, Thập Bát Nương mới nhạy bén nhận ra điều không đúng.
Nàng ấy lại nhìn Trần Hi, Trần Hi đang giải thích với mọi người về sự tiện lợi của việc ăn lẩu, cùng với sự khác biệt giữa loại nồi lẩu và gia vị.
Vừa mới ăn xong, lại nghe nàng phổ cập sẽ rõ ràng hơn rất nhiều, như vậy hai ngày nữa cho ra món lẩu trong cửa hàng, khi thực khách hỏi tới cũng có thể trả lời được, tốt hơn trong việc giới thiệu cho khách.
Thập Bát Nương liền tạm gác sự khó hiểu xuống trước, cũng chăm chú nghe Trần Hi giới thiệu - thỉnh thoảng nàng cũng tới giúp, hiểu biết nhiều hơn vẫn tốt hơn.
"Cái này, chần khoảng mười lăm giây là có thể ăn được, vừa mềm vừa tươi." Trần Hi dùng đũa chung gặp một miếng lòng bò lớn bỏ vào trong nồi cay: "Như thế này, một, hai, ba... mười lăm, vậy là được rồi, đừng chần quá lâu, quá sẽ dai, không ngon."
Nói rồi nàng gắp miếng lòng bò chần xong vào đĩa gia vị cay của mình, một miếng ăn vào: "Ừm! Ngon quá!"
Thấy tất cả mọi người nhìn nàng chằm chằm - - chưa từng thấy cách ăn như vậy, nghe cũng chưa từng nghe qua.