Nghe nói như thế, Trần Hi lại cảm thấy không nhận không được.
Lục Thời Nghiễn đã lâu không làm bút trúc để bán, hắn còn cố ý làm một cây bút trúc khác với lúc trước, lại cố ý đưa tới cho nàng, Trần Hi cảm thấy món quà này có chút quý giá, nàng không thể nhận.
"Không thích?" Thấy nàng không nhận, Lục Thời Nghiễn nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt cũng trầm hơn vài phần, dường như nàng thật sự muốn xa cách hắn.
Trần Hi trầm mặc một lát: "Ngươi hôm nay vào thành, chỉ để đưa bút cho ta sao?"
Lục Thời Nghiễn không hiểu rốt cuộc cô có ý gì, do dự một lát rồi gật đầu.
Trần Hi: "..."
Nàng bỗng cảm thấy n.g.ự.c mình nghẹn lại, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ, Lục Thời Nghiễn thật sự coi nàng là nguyên thân!
Đang lúc không biết phải làm sao, Minh Nguyệt tiến đến quầy, nàng linh động nghĩ ra: "Minh Nguyệt, ngươi lại đi tìm bản thảo sao? Đưa ta xem..."
Minh Nguyệt cười đưa bản thảo trong tay đặt lên quầy.
Tầm mắt Lục Thời Nghiễn rơi xuống quầy, bản thảo quen thuộc đập vào mắt, sắc mặt hắn hơi ngẩn ra.
"Không phải vậy." Minh Nguyệt không biết sự phong ba giữa hai người, vui vẻ nói: "Là bản thảo của đại sư, hôm nay vừa gửi tới, ta gặp may nên mang về cho đông gia xem!"
Trần Hi rất vui mừng, liền cầm lấy mở ra xem: "Viết nhiều thế này, vị đại sư ẩn cư này thật là tinh tế, chúng ta gặp may rồi, nhặt được báu vật rồi."
Dù không gọi đích danh, nhưng nghe vậy, Lục Thời Nghiễn vẫn không kìm được mà mỉm cười.
Chỉ là...
Minh Nguyệt đặt bản thảo xuống nhìn thấy bút trúc trong tay Lục Thời Nghiễn, vẻ mặt kinh ngạc, vốn định nói gì đó nhưng lại nhớ trong thư quán không bán bút tre, nàng chợt không hiểu chuyện gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-302.html.]
"Sao vậy?" Trần Hi cố ý nói chuyện với Minh Nguyệt nhiều hơn để tránh nhận món quà của Lục Thời Nghiễn.
Minh Nguyệt gãi đầu: "Không có gì, chỉ là vừa mới thấy Lục ca nhi từ tiệm sách đi ra…"
Chuyện đông gia bảo nàng ấy đi mua bút trúc do Lục ca nhi làm là đã dặn dò qua rằng không thể để cho bất luận kẻ nào biết, chỉ có hai người các nàng biết, hiện tại trước mặt Lục ca nhi thì lại càng không thể nói rằng nàng ấy hoài nghi Lục ca nhi lại chuẩn bị đi tiệm sách bán bút trúc nên mới đi theo vào tiệm sách, sau đó mới lấy được bản sơ thảo vừa mới được đưa qua.
Nhưng nói một nửa, nàng ấy không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể nhìn đông gia.
Trần Hi không rõ tình huống cụ thể, nhưng nhìn thần sắc Minh Nguyệt, còn có sự chần chờ của nàng ấy, mơ hồ đoán được cái gì, nàng gật gật đầu, cũng không hỏi Minh Nguyệt nữa, Minh Nguyệt như trút được gánh nặng vội vàng chạy tới phòng bếp hỗ trợ.
Chờ Minh Nguyệt rời đi, Trần Hi nhìn về phía Lục Thời Nghiễn: "Ngươi đi hiệu sách?"
Lục Thời Nghiễn nhìn chằm chằm Trần Hi một hồi lâu, xác nhận nàng cũng không biết đại sư trong miệng nàng chính là hắn, gật gật đầu: "Ừ, đi tìm hai quyển Thích Nghĩa."
Người đọc sách, đi thư quán là chuyện bình thường, Trần Hi cũng không nghĩ nhiều, chỉ thuận miệng hỏi: "Tìm được không?"
Lục Thời Nghiễn lắc đầu: "Không."
Trần Hi: "Thích nghĩa gì, khó tìm như vậy sao?"
Lục Thời Nghiễn: "... Không khó tìm, chỉ là tiệm đó không có."
Trần Hi "ồ" một tiếng, không hỏi thêm - không dám, sợ lại bị Lục Thời Nghi hiểu lầm.
Nhưng Lục Thời Nghiễn lại không định để nàng giả ngu lảng tránh như vậy: "Cây bút trúc này, có phải ngươi không thích không?"
Thấy hắn lại vòng trở về, trước mắt Trần Hi tối sầm lại.
Nhưng vừa ngẩng đầu đối diện với đôi mắt trong trẻo của hắn, nàng không nỡ nói những lời cay nghiệt.
Với người yêu đã cách biệt âm dương, đã đủ đau khổ, nếu nàng cố ý nói lời tuyệt tình cay nghiệt làm tổn thương hắn, thật quá tàn nhẫn.
Có rất nhiều biện pháp để giữ khoảng cách, không cần phải tuyệt tình nhẫn tâm như vậy.
"Không có." Trần Hi nói: "Bút trúc rất đẹp, nhưng ta đã có quá nhiều, hơn nữa ta ngày thường cũng chỉ dùng để ghi sổ, cũng không đọc sách viết chữ, không dùng đến nhiều như vậy, đưa cho ta thì quá lãng phí, không dám phung phí của trời."