Trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, trên mặt vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc: "Thật sao? Bút trúc này lại là ngươi làm! Ngươi cũng quá lợi hại! Thật đáng khâm phục, thật đáng khâm phục!"
Nói xong nàng còn giơ ngón tay cái lên với Lục Thời Nghiễn.
Lời này cũng không phải qua loa, bút trúc này quả thật dùng rất tốt.
Ban đầu nàng cho Minh Nguyệt đi mua lại bút trúc do Lục Thời Nghiễn đặt ở hiệu sách gửi bán, là vì chiếu cố việc làm ăn của Lục Thời Nghiễn, tặng tiền cho hắn, sau khi mua về vì sợ bị người ta phát hiện, nàng bảo Minh Nguyệt đem tất cả bút trúc cất ở trong phòng, cũng không lấy ra dùng, có một hôm trời đã khuya, nàng cùng Minh Nguyệt ở trong phòng đối chiếu sổ sách, bút than của nàng tìm không thấy đâu mà bên ngoài lại lạnh, nàng không muốn đi ra ngoài tìm cho nên cầm cây bút trúc dùng tạm thời khẩn cấp.
Lần dùng này, sau khi dùng một lần, Trần Hi liền ưa thích không thể rời bỏ.
So với bút than đơn giản làm bằng que than củi thì dùng tốt hơn nhiều, lại dùng nhiều cho việc ghi chép sổ sách ở quầy, thế nên nàng cũng lấy hai cây đặt trên quầy để dùng
Nghĩ rằng Lục Thời Nghiễn dù có thỉnh thoảng đến cửa tiệm cũng không thường đi tới quầy, ai ngờ hôm nay một lúc sơ sẩy, liền để hắn thấy ngay.
Nhưng nàng còn vì trong lòng lo sợ mà có những hành động lộ liễu, giờ Trần Hi trong lòng vô cùng hối hận.
Lúc mới bị Lục Thời Nghiễn nhìn thấy bút trúc, nàng nên tiếp tục dùng, nên làm gì thì làm, coi như không phát hiện ra – bút trúc bán ở hiệu sách, nàng mua một hai cây để dùng là chuyện bình thường nhất.
Thật là một bước sai, bước nào cũng sai.
Nàng thật sự không ngờ Lục Thời Nghiễn lại nói trắng ra như vậy.
Hắn không nhìn ra nàng đang đánh trống lảng ha ha?
Nghe nàng khen mình như vậy, Lục Thời Nghiễn nhướng mày: "Ngươi thích sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-290.html.]
Trần Hi không nghe ra có cái gì không đúng, chỉ tưởng rằng hắn thật sự là đang nói bút trúc, trọng điểm gật đầu: "Ừm, thích, dùng rất tốt!"
Dứt lời, nàng chột dạ không dám nhìn thẳng Lục Thời Nghiễn, chỉ cúi đầu ghi sổ.
Thấy nàng dùng rất thuận lợi, nói tiện dụng, nói thích, cũng không giống giả vờ, Lục Thời Nghiễn im lặng một lúc, khoé miệng nhẹ nhàng cong lên.
Lý Sơn nhìn Trần Hi một chút, lại nhìn Lục Thời Nghiễn, trong lòng hắc một tiếng -- hình thức hai người này ở chung thật đúng là quá kỳ quái, dù sao hắn ta cũng nhìn cũng không hiểu.
Quên đi, hắn ta vốn là người thô lỗ, không giống Trần Hi, là người làm đại sự, cũng không giống Lục Thời Nghiễn, là người đọc sách giỏi như vậy, tương lai sẽ đỗ đạt làm quan lớn, hắn ta không hiểu cũng là bình thường, vốn dĩ đã không giống hai người bọn họ mà.
Khi hắn ta đã lấy tiền ống trúc, nấm rừng và các đồ vật khác của dân làng, liền quay người rời khỏi cửa tiệm.
Đi tới cửa, hắn ta nhớ tới cái gì, quay đầu nói với Lục Thời Nghiễn đang nằm không biết nghĩ cái gì: "Lục ca nhi, ta đến cuối giờ Mùi đầu giờ Thân mới về thành, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp nhau tại cổng chào như đã hẹn, trời lạnh, đừng đến sớm quá mà bị gió lạnh thổi."
Lục Thời Nghiễn ngước mắt lên: "Được."
Lý Sơn xoay người sải bước rời đi.
Trong khoảng thời gian này, Trần Hi phát tiền công, trích phần trăm, còn có tiền nhà mình làm ống trúc kiếm được cũng không tính là ít, hắn ta muốn đi mua quần áo mùa đông cho cả nhà, rồi mua chút đồ ngon về nhà ăn mừng.
Trần Hi xem lại sổ sách một lần nữa, lúc này mới buông sổ sách xuống, đi đến phòng bếp và sân sau ở bên kia nhìn.
Không cần nàng đụng tay vào nữa, nàng lại quay trở về quầy.
Lúc trở về thấy Lục Thời Nghiễn nhắm mắt lại, nàng nhẹ nhàng bước chân, thuận tay cầm lấy quyển đặt trên quầy, lật từ chỗ lần trước đã đánh dấu tiếp tục xem.
Vừa đọc vừa nghĩ thầm, không biết hôm nay Minh Nguyệt ra ngoài có tìm được cao thủ viết sách không.