Lục Thời Nghiễn cũng để tâm đến Nghiêm Bân, ngay cả bánh quy cũng không có mùi vị gì.
Rất nhanh hắn đã xác định được cảm giác không đúng và sự lo lắng vừa rồi là do điều gì.
Nghiêm Bân đối với Trần Hi quả thật rất không tầm thường.
Đã vượt qua phạm trù giữa chủ nhân và người làm thuê.
Hắn ta thích nàng.
Lục Thời Nghiễn khi đưa ra kết luận này, tay đã làm đổ chén trà bên cạnh.
Đúng lúc Trần Hi đi ra lấy sổ sách đối chiếu, nghe được bên này động tĩnh, nàng vội vàng cầm khăn lau lại đây: "Không bị nóng chứ?"
Lau xong nước trà trên bàn, Trần Hi lúc này mới ngẩng đầu nhìn Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn không chớp mắt nhìn chằm chằm Trần Hi, khi nàng ngẩng đầu nhìn lên, bất giác nín thở.
"Ngốc à?" Thấy hắn chỉ ngơ ngác nhìn mình không nói lời nào, Trần Hi phất phất tay với hắn.
Lục Thời Nghiễn chớp chớp mắt: "Không."
Trần Hi nhíu mày: "Mệt à?"
Nhìn thế nào cũng không có tinh thần.
"Mệt thì nằm trên ghế kia nghỉ một lát." Nàng đứng dậy kéo ghế nằm lại gần lò than, ra hiệu cho Lục Thời Nghiễn: "Qua đây nghỉ ngơi đi."
Đầu óc Lục Thời Nghiễn rối bời, theo bản năng nghe lời nàng đi qua đó.
Chờ đến khi hắn nằm xuống, Trần Hi lấy tấm chăn dày từ sau quầy ra đắp lên người hắn: "Ngủ đi, lát nữa ăn cơm sẽ gọi ngươi."
- Nhìn hắn như vậy, nhất định là trời chưa sáng đã lên đường đi vào thành!
Ánh mắt Lục Thời Nghiễn dính trên người nàng, nhìn nàng bận tới bận lui, hơn nửa ngày mới gật đầu: "Ừ."
Trần Hi: "Nhắm mắt lại."
Lục Thời Nghiễn nhắm mắt lại.
Trần Hi vừa kinh ngạc Lục Thời Nghiễn hôm nay lại nghe lời phối hợp như vậy, vừa cảm thấy buồn cười.
Buồn cười nhưng cũng có chút bực mình, con lừa bướng bỉnh không chịu nghe lý lẽ lại trở về, nhưng hắn vừa bướng bỉnh lại vừa rất nghe lời, khiến người ta khóc không được cười không xong.
Nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn yên tĩnh của Lục Thời Nghiễn sau khi nhắm mắt lại, trái tim Trần Hi không thể khống chế nhảy dựng lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-288.html.]
Ánh mắt cha mẹ Trần quả thật không tệ, Lục Thời Nghiễn phẩm tính tốt, đọc sách tốt, còn có tướng mạo tuấn tú.
Bệnh tình thuyên giảm, người có thêm chút thịt, gương mặt này càng thêm mê hoặc, giống hệt trong mộng.
Nghĩ như vậy, tầm mắt nàng bất giác dời xuống, rơi vào đôi môi mỏng manh của hắn.
Hình dạng đôi môi cũng rất đẹp, không biết có giống như trong mộng, liệu có dễ hôn không.
Hình ảnh trong mộng và suy nghĩ cùng hiện lên trong đầu, Trần Hi như bị sét đánh, hóa đá tại chỗ.
Nàng, nàng làm sao có thể sinh ra ý niệm này!
Thật là tội lỗi!
Lui lui lui!
Ngay khi vẻ mặt cô hoảng sợ phỉ nhổ ý nghĩ của mình, Lục Thời Nghiễn mở mắt.
Thấy hắn mở mắt, Trần Hi càng luống cuống, nàng vội vàng xoay người, chạy trốn.
Lục Thời Nghiễn: "...?"
Chờ bóng dáng Trần Hi biến mất, Lục Thời Nghiễn lúc này mới thu hồi tầm mắt.
Hắn sờ tấm chăn dày đắp trên người, hồi tưởng lại cảnh Trần Hi dịu dàng đắp chăn cho hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Lúc Nghiêm Bân mang nước vào bếp đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy.
Lục Thời Nghiễn và hắn ta lại bốn mắt lại nhìn nhau.
Hai người đồng thời nhíu mày.
Ai cũng không mở miệng trước, thậm chí ngay cả động tác cũng không có.
Một lát sau, Lục Thời Nghiễn có động tác trước.
Hắn ngay trước mặt Nghiêm Bân, thu mình vào tấm chăn Trần Hi đắp cho hắn, còn nhắm mắt lại, ngoan ngoãn nghỉ ngơi.
Nghiêm Bân: "..."
Nghiêm Bân đứng một lát, vẻ mặt phức tạp, lúc này mới thu hồi tâm tư rồi tiếp tục vào sân lấy nước.
Chờ Nghiêm Bân đi rồi, Lục Thời Nghiễn mới mở mắt.
Sắc mặt trầm lặng, ánh mắt u tối, ngay cả khóe miệng cũng mím chặt lại.
Sau khi Lý Sơn giao hàng cho Khánh Phương Lâu về, vừa bước vào cửa hàng đã thấy có người nằm trên ghế dài, theo bản năng nghĩ đó là Trần Hi đang nghỉ ngơi, liền cười nói: "Tiểu Hi, hàng đã giao xong, đây là tiền còn lại của Khánh Phương Lâu và..."
Hắn ta còn chưa dứt lời, khi nhìn rõ mặt người trên ghế nằm, lập tức ngừng nói.