Lục Thời Nghiễn đợi một lát, thấy nàng vẫn kinh ngạc như vậy, mặt mày không khỏi nhuốm vài phần lo lắng: "Trần Hi?"
Nói xong, lại tiến thêm một bước về phía quầy, thân người hơi nghiêng về phía trước.
Nhìn khuôn mặt đột nhiên ghé sát vào, lúc này Trần Hi mới hoàn hồn từ trong hoảng hốt, nàng theo bản năng trốn về phía sau.
Lục Thời Nghiễn: "..."
"Không, không có việc gì." Trần Hi trừng mắt nhìn, bởi vì chuyện trong mộng cho nên hơi chột dạ, không dám đối mặt với Lục Thời Nghiễn, ánh mắt không phải né tránh bình thường.
Nhất là khi đối diện với vẻ mặt lo lắng ngưng trọng của Lục Thời Nghiễn, né tránh không hề che giấu.
Nhìn nàng vô thức tránh né, và sau khi đối diện ánh mắt của hắn lại lảng tránh, Lục Thời Nghiễn khẽ dừng lại.
Ngay cả hô hấp cũng dừng lại vào giờ khắc này, một lát sau hắn mới ý thức được điều gì, sắc mặt thoáng khôi phục bình tĩnh, cũng vô cùng thức thời lui về phía sau một bước -- cách quá gần, nàng không thích.
"Ừ." Hắn nhẹ giọng nói: "Không có việc gì là tốt rồi, nhìn sắc mặt ngươi không đúng, còn tưởng rằng ngươi bị bệnh."
Giọng nói rất nhạt, không chỉ nhạt, ngay cả huyết sắc trên mặt cũng nhạt đi không ít, toàn thân như phủ một lớp sương lạnh.
Nhận thấy giọng nói của hắn không đúng lắm, Trần Hi chột dạ len lén liếc hắn một cái.
Nhưng chỉ nhìn thấy hắn cụp mắt, vẻ lạnh lùng nhạt nhòa, không khác mấy với ngày thường, Trần Hi vì sự xấu hổ và bối rối mà không nhận ra điều gì.
"Không có." Sợ bị Lục Thời Nghiễn phát hiện điều gì không đúng, Trần Hi giải thích lại: "Chỉ là không ngủ ngon, mất tập trung, ha ha."
- Cũng không thể nói với người ta khác rằng nàng mơ thấy mình yêu đương với hắn chứ?
Quá xấu hổ, nàng không thể nói nên lời.
Hết lần này tới lần khác, càng nghĩ về việc này thì hình ảnh trong mộng vốn đã phai nhạt, lại càng rõ ràng.
Còn có một ít chi tiết, hôn môi, cả khuôn mặt Trần Hi lập tức đỏ bừng.
Chúa ơi!
Nàng làm sao có thể ở trước mặt đương sự, nhớ lại những hình ảnh xấu hổ trong khi nằm mơ về người ta được chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-285.html.]
Dừng lại! Dừng lại!
Nhưng mà, trong lòng Trần Hi có gào thét lợi hại hơn nữa thì những hình ảnh kia vẫn không tự chủ được mà hiện lên trước mắt, từng cảnh tượng khiến Trần Hi xấu hổ thiếu chút nữa nổi giận, lông mày nhíu lại.
Lục Thời Nghiễn không biết nàng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, chỉ từ phản ứng vừa rồi của nàng và tri giác của mình mà đưa ra kết luận rằng có lẽ Trần Hi không thích mình quá gần nàng.
Vừa mới lùi lại một khoảng, khi tâm trạng bình tĩnh lại, thấy nàng càng lúc càng kích động, ngay cả lông mày cũng nhíu chặt không vui.
Lục Thời Nghiễn thậm chí còn kinh ngạc hơn, rõ ràng lúc trước còn rất tốt, cho dù không thân thiết lắm nhưng cũng không đến mức hắn hơi gần cô một chút, đã khiến nàng không vui như vậy.
Đây là... Làm sao vậy?
Ngạc nhiên xen lẫn bất an.
Nhưng...
"Lúc này không làm ăn buôn bán." Hắn chỉ do dự một lát, liền vô cùng lý trí nói: "Ngươi ngủ một lát đi, đồ đạc đã đưa đến rồi, ta sẽ không quấy rầy."
Dứt lời, Lục Thời Nghiễn rất lịch sự lùi vài bước rồi quay người rời đi.
Trần Hi vẫn đang trong lòng bối rối đấu tranh với những hình ảnh trong mộng: "??"
Nàng ngẩng đầu lên, cũng bất chấp chột dạ hay không chột dạ, nói với Lục Thời Nghiễn đã xoay người: "Ngươi đợi một chút!"
Lục Thời Nghiễn dừng bước, quay đầu lại.
Trần Hi cuống quít từ sau quầy đi tới trước mặt Lục Thời Nghiễn: "Sao lại phải đi? Ngồi một lát đi đã, ta đi pha ấm trà cho ngươi."
Lục Thời Nghiễn dè dặt liếc nàng một cái: "Không cần."
Trần Hi lại cau mày: "Ngươi còn có việc phải làm? Gấp lắm à?"
Lục Thời Nghiễn lại nhìn nàng một cái rồi lắc đầu.
Trần Hi: "Vậy đi gấp như vậy làm gì? Ngồi xuống nghỉ một lát."
Nói xong nàng xoay người muốn đi ra sau quầy lấy ấm trà cùng lá trà.
"Mau ngồi đi." Nàng vừa tìm trà vừa nói với Lục Thời Nghiễn: "Mấy ngày trước, có người tặng ta ít Phổ Nhĩ, ta thấy khá hợp vị, để ta pha một ấm cho ngươi thử."