Nàng làm như vậy là có lý do, Lục Thời Nghiễn chắc chắn cũng có lý do của mình, có lẽ, hắn không muốn nợ ân tình của nàng.
Hắn thanh cao như vậy, trọng sách vở, ban đầu đã không muốn nhận sự tốt lành của nàng, sau đó là nàng lén gửi, Lục Thời Nghiễn không biết mới bị buộc phải nhận, đã ăn uống và sử dụng, nếu không nhận nữa cũng không có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, nàng có đủ thành ý, Lục Thời Nghiễn sẽ không còn mâu thuẫn và phản cảm như vậy nữa, giúp nàng nói chuyện, còn có đưa bình phong bày tượng đá gì gì đó, đều là để trả lại nhân tình cho nàng mà thôi.
Càng nghĩ Trần Hi càng cảm thấy khả năng này là lớn nhất.
Thập Bát Nương chính là quá đơn thuần, nhìn cái gì cũng thấy tốt, hơn nữa nàng ấy và Lâm Lang có tình cảm tốt, cũng cảm thấy nàng và Lục Thời Nghiễn cũng giống như bọn họ như vậy.
Thập Bát Nương chính là nữ chính có hào quang, suy nghĩ đơn giản, nàng ấy đã hoàn toàn hiểu sai!
Cho ra kết luận này khiến Trần Hi nhất thời như trút được gánh nặng, cả người đều thoải mái.
Sao hôm đó nàng lại tự đ.â.m đầu vào ngõ cụt mà không nghĩ ra điều này? Phí cả một đêm ngon giấc!
Trần Hi không có gánh nặng tâm lý, làm việc lại càng hăng hái, tinh thần phấn chấn.
Đừng nói Thập Bát Nương và Minh Nguyệt, ngay cả Nghiêm tiểu muội và Nghiêm tiểu đệ cũng hỏi Trần Hi rằng sao lại vui vẻ như vậy, có phải có chuyện vui gì hay không.
Trần Hi chỉ lấy cớ rất nhanh có thể ra một lô hàng mới, cho nên vui vẻ.
Nàng nói như vậy cũng có lý, vì thế cả Trần Ký và Thập Bát Vị, cửa hàng của hai nhà mấy ngày nay đều vui sướng.
Cứ như vậy, bận rộn trọn vẹn bảy ngày, rốt cục chuẩn bị đầy đủ hàng cho Tề gia, sau khi tất cả hàng được xếp xong, cho xe chở đi, Trần Hi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-283.html.]
Nàng lười biếng ngồi trước cửa hàng phơi nắng, nói với Minh Nguyệt: "Chút nữa chúng ta đi thư phòng, xem quyển truyện lần trước đã xuất bản phần sau chưa, mấy ngày nay chắc là đã xuất rồi."
Minh Nguyệt đang giúp đỡ lau nhà, nghe vậy ngẩng đầu: "Đông gia mệt mỏi mấy ngày rồi, nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa ta đi là được."
Trần Hi quả thật lười nhúc nhích, liền gật đầu: "Cũng được, nhớ xem có quyển nào khác bán không, chọn thêm hai ba quyển về."
Thời đại này không có hoạt động giải trí gì, không điện thoại di động không internet, nàng chỉ có thể tìm vài quyển sách về tiêu khiển.
Đoạn thời gian trước bảo Minh Nguyệt đến hiệu sách thu mua bút trúc do Lục Thời Nghiễn làm, thu mua vài lần, sau đó đến thì lại không còn, đi cả mấy lần cũng không nhận được, hỏi chưởng quỹ hiệu sách mới biết được, nói là người ta không làm nữa.
Minh Nguyệt không biết ông chủ đang lén giúp Lục Thời Nghiễn, sau khi nghe chưởng quỹ nói người ta không làm, nàng ấy còn rất gấp, lúc trở về nói với đông gia chỉ biết cúi đầu.
Nàng ấy căn bản không biết, Trần Hi nghe xong tin tức này đã vui vẻ bao nhiêu -- hai mươi lượng bạc của nàng có tác dụng lớn, làm sao không vui được?
Nhưng vì phòng ngừa Lục Thời Nghiễn lại lén lút làm bút trúc đi bán, nàng thường thường để Minh Nguyệt đi hiệu sách xem một chút, có một ngày nhân tiện mang về hai quyển sách, Trần Hi coi trọng cho nên đã nhờ Minh Nguyệt đi hiệu sách mua về không ít.
Hiện tại mua sách truyện cổ tích đã trở thành hoạt động hàng ngày của Trần Hi.
Mấy ngày nay bận rộn, không có thời gian xem sách cũng không có thời gian đi mua, vừa mới xong việc, nàng có thể nghỉ ngơi vài ngày, mua vài quyển về đọc.
Minh Nguyệt hành động nhanh chóng, lau sàn xong liền đi đến hiệu sách, chẳng bao lâu đã mang về một gói sách.
"Chưởng quỹ tiệm sách nói, đây là quyển sách được hoan nghênh nhất gần đây, đã ra hai quyển rồi."
Trần Hi nhìn thoáng qua bìa sách,tên là .
Tên nghe bình thường không có gì lạ, không hấp dẫn bằng thư sinh mặt lạnh yêu diễm bạch hồ.