Tính tình của Nghiêm tiểu đệ có chút hướng nội, nhưng vẫn ưỡn n.g.ự.c cười gật đầu: "Ừm."
Trần Hi liền mang theo ba tiểu tướng ra cửa.
Nhìn Nghiêm tiểu muội nhiệt tình mười phần, Trần Hi nghĩ thầm chờ thêm mấy ngày nữa, nàng sẽ nói với Nghiêm Bân, chính thức tuyển hai đệ muội của hắn ta làm công ở cửa hàng.
Đương nhiên chủ yếu là Nghiêm tiểu muội, nàng cảm thấy Nghiêm tiểu đệ hẳn là rất nhanh sẽ đi học, Nghiêm Bân lúc trước cũng tiết lộ qua vài câu tính toán đối với đệ muội.
Chẳng qua chuyện này cũng không sao, có thể gặp được một người đáng tin cậy, Trần Hi đã cảm thấy rất may mắn.
Còn có Minh Nguyệt, hai người bọn họ, tạm thời cũng đủ rồi.
Một khi bận rộn, Trần Hi liền tạm thời để vấn đề khiến nàng trăn trở suốt đêm qua sau đầu. Đến tận nửa đêm, khi ba nồi dầu ớt đã được đóng vào bình và cất vào kho, Trần Hi mới rửa ráy xong và trong cơn mệt mỏi, nàng đi ngủ.
Đêm qua nàng hầu như không ngủ, lại bận rộn cả ngày, lúc tắm mắt nàng đã díp lại, vừa nằm xuống giường liền ngủ ngay, không còn nghĩ ngợi gì nữa.
Nhưng khi ngủ, nàng đã mơ một giấc mơ rất dài.
Đại khái ý tứ chính là Lục Thời Nghiễn có tình cảm với Trần Hi, vì vậy khi từ hôn mới có phản ứng mạnh mẽ như thế, vốn dĩ còn tình cảm chưa dứt, bây giờ nhờ hành động của nàng mà hai người tái hợp, trong mộng họ đã nói chuyện yêu đương…
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, trên khóe miệng Trần Hi còn vương nụ cười.
Trong lòng nàng vẫn còn cảm giác ngọt ngào, hạnh phúc của tình yêu.
Cả người nàng càng bối rối.
Trong mơ, nguyên thân Trần Hi và Lục Thời Nghiễn yêu nhau, sao sau khi tỉnh lại cô lại "vui vẻ" như vậy?
Trần Hi vô cùng không hiểu, cũng khiến nàng phát điên.
Tại sao nàng lại vui vẻ vì yêu đương với Lục Thời Nghiễn?
Có phải nàng nên tìm một bạn trai để yêu đương không?
Không không, thế giới trước khi nàng xuyên qua không phải như vậy, nàng không định yêu đương ít nhất là trong ba đến năm năm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-282.html.]
"Đông gia tối nay ngủ rất ngon." Minh Nguyệt rời giường sau, nhìn thấy Trần Hi như vậy, cười nói: "Vừa dậy đã cười rồi, có phải đã mơ giấc mơ đẹp nào không?"
Trần Hi liếc nàng ấy một cái: "Là một giấc mơ."
Trong mộng cảm thấy là một mộng đẹp, sau khi tỉnh lại mới phát hiện, là một cơn ác mộng.
"Mơ thấy cái gì?" Minh Nguyệt thuận miệng hỏi.
Trần Hi: "Mơ thấy mình phát tài rồi."
Minh Nguyệt gật đầu: "Đông gia nhất định sẽ có tài nguyên cuồn cuộn."
Khóe miệng Trần Hi giật giật: "Chỉ mong vậy."
Dứt lời, nàng hít sâu một hơi, đè nén cảm xúc kỳ quái kéo dài từ trong mơ xuống - - thật sự là gặp quỷ, mơ thấy cái gì không mở, hết lần này tới lần khác lại mơ thấy yêu đương với Lục Thời Nghiễn, còn nói chuyện một đêm, đó gọi là một loại muôn màu muôn vẻ, hồi tưởng lại cũng làm cho người ta đỏ mặt.
"Đông gia mỗi ngày đều bận rộn việc làm ăn của cửa hàng." Minh Nguyệt pha nước rửa mặt xong lại nói: " Ngày có nhớ đêm có mộng."
Trần Hi vừa mới dùng nước lạnh giội vài cái lên mặt cho tỉnh táo, nghe nói như thế thì run lên một cái.
Ngày có suy nghĩ đêm có mộng?
Nàng chưa từng yêu đương với Lục Thời Nghiễn!
Nàng căn bản không có ý niệm này!
"Mau lau đi." Minh Nguyệt thấy nàng rùng mình, tưởng là dùng nước lạnh rửa mặt nên lạnh: "Nước lạnh."
Trần Hi nhận lấy khăn lau mặt lau tay, sau khi tỉnh táo lại thì nàng kết luận, nhất định là bởi vì những lời này của Thập Bát Nương đã làm cho nàng ưu tư quá nặng, mới tự dưng mơ thấy giấc mộng quỷ dị như vậy.
Nàng với ai cũng không thể cùng Lục Thời Nghiễn!
Hơn nữa, sau sự việc này, Trần Hi đột nhiên nhận ra một điều — phỏng đoán của Thập Bát Nương cũng không hoàn toàn sai!
Thập Bát Nương cảm thấy nàng và Lục Thời Nghiễn quan tâm lẫn nhau, thích nhau.
Nhưng nàng đối với Lục Thời Nghiễn cũng không có tình cảm nam nữ, Thập Bát Nương đoán sai rồi, nói cách khác, Thập Bát Nương cảm thấy chuyện Lục Thời Nghiễn thích nàng, cũng rất có thể là sai.