Lục Thời Nghiễn khẽ chớp mắt.
Hắn rất chắc chắn, nàng biết.
Hơn nữa không phải nàng nói là đọc từ sách nào đó.
Khi thu hồi tầm mắt, hắn vuốt ve chén trà trong tay.
Rốt cuộc nàng là ai?
Hạ nhị ca lại càng không hiểu, chỉ nghe yêu cầu của Trần Hi, đi lấy gỗ sồi cho nàng, buổi chiều hắn phải lên núi giám sát, uống xong chén trà rồi lại đi làm việc.
Hạ nhị ca vừa đi, chỉ còn lại Trần Hi và Lục Thời Nghiễn.
Trần Hi cảm thấy ánh mắt Lục Thời Nghiễn nhìn nàng có gì đó không đúng, thỉnh thoảng nàng lén liếc Lục Thời Nghiễn một cái.
Lục Thời Nghiễn đều nhận ra tất cả, hắn bất động thanh sắc uống hết nước trong ly, sau đó đứng dậy nói: "Ta cũng không quấy rầy nữa."
Trần Hi không hiểu hắn vừa rồi rốt cuộc có ý gì, thấy hắn muốn đi, cũng không giữ lại.
Một là, nàng cũng có việc bận.
Hai là, nàng không biết ở một mình với Lục Thời Nghiễn có thể nói gì, rất không được tự nhiên.
"À, được." Nàng nói.
Lục Thời Nghiễn đi tới cửa, lại xoay người: "Trần Hi, ngươi…"
Trần Hi tiễn hắn ra cửa, thấy hắn dừng lại, nàng cũng dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: "Cái gì?"
Lời Lục Thời Nghiễn nói đến bên miệng, lại nuốt trở lại: "Không sao, ta muốn nói, tuy năng lực của ta có hạn, nhưng nếu ngươi có chỗ nào cần ta giúp thì cứ nói với ta."
Trần Hi nở nụ cười: "Được!"
Nếu thật sự cần đến, cần hắn hỗ trợ, nàng tự nhiên sẽ không khách khí chút nào.
Nhìn nụ cười rạng rỡ trên mặt nàng, bất an trong lòng Lục Thời Nghiễn hơi tan đi.
Nhưng đợi đến chạng vạng, Trần Hi tạm thời quyết định về thành trước, hai ngày nữa trở lại, Lục Thời Nghiễn đứng ở cửa đưa mắt nhìn nàng ra khỏi thôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-276.html.]
Vốn nàng nhìn thấy hắn, muốn cười với hắn, nhưng thoáng nhìn Tiểu Hắc Cẩu bên chân hắn, lập tức thay đổi sắc mặt.
Vội vàng quay đầu không nói, còn không ngừng thúc giục Hạ nhị ca đánh xe: "Nhanh, đi mau!"
Lục Thời Nghiễn cảm giác mình bị ghét bỏ: "..."
Sau khi trở về sân, Lục Thời Nghiễn thở dài với Tiểu Hắc Cẩu: "Nàng ấy sợ ngươi."
Ngay cả hắn cũng không được chào đón.
Tiểu Hắc Cẩu không hiểu gì, vui vẻ cọ cọ chân chủ nhân, còn muốn nhảy dựng lên cọ tay chủ nhân.
Lục Thời Nghiễn sờ sờ đầu nó: "Người vừa rồi, ngươi thấy rồi đấy, sau này nếu nàng ấy lại đến, hoặc là đi qua cửa, ngươi phải ngoan ngoãn ở trong ổ của ngươi, không được ra ngoài, cũng không được kêu lên."
Tiểu Hắc Cẩu mở to mắt đôi mắt đen nhánh ướt sũng, ánh mắt sáng quắc nhìn chủ nhân: "Gâu!"
Lục Thời Nghiễn lại thở dài.
Hắn quyết định, từ giờ trở đi phải dạy cho Tiểu Hắc Cẩu biết quy củ, nhất định không thể dọa Trần Hi nữa!
Trần Hi không biết Lục Thời Nghiễn đang ở nhà huấn luyện chó, trong lòng nàng rất buồn bực.
Đang yên đang lành, sao lại nuôi chó.
Sau khi trở lại cửa hàng, Thập Bát Nương tới tìm nàng, nàng liền kể về nỗi băn khoăn và khó hiểu đã làm nàng phiền lòng suốt cả ngày nay với Thập Bát Nương.
Thập Bát Nương: "Bởi vì trước đây nhà Lục gặp trộm ban đêm, nhị ca ta canh giữ hai đêm không bắt được trộm, bèn đưa cho Lục ca nhi một con ch.ó ngũ hắc để canh giữ, nó rất ngoan."
Trần Hi lập tức cả kinh đứng lên: "Có trộm sao?"
Sao nàng lại không biết.
Thập Bát Nương gật đầu: "Chuyện đã lâu rồi, bất quá lúc ấy ngươi đã vào thành bận rộn chuyện cửa hàng, cho nên không biết, sau đó ta cũng bận, hơn nữa sau này tên trộm kia cũng không xuất hiện nữa, trong nhà Lục ca nhi cũng không có tổn thất gì, quên nói với ngươi."
Trần Hi vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Đã lâu rồi?"
Thập Bát Nương gật đầu: "Ừ, chính là lúc ngươi chuyển nhà, trời mưa, ban đầu cũng không biết, Lục ca nhi cũng chưa nói, là nhị ca ta ban ngày đi đến Lục gia để đưa cơm, nhìn thấy dấu chân bùn trên tường vây mới phát hiện, chính Lục ca nhi cũng không phát hiện."
Trần Hi đang sốt ruột chuẩn bị truy hỏi chi tiết: "...?"
Dấu chân bùn?