Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 273

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:26:58
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đặt ở quầy hàng của ngươi." Lục Thời Nghiễn nói: "Thích hợp."

Trần Hi cũng thấy thích hợp, quá lớn thì lộ liễu, nhưng nhỏ nhỏ như thế này thì vừa phải.

"Ngươi thật có lòng." Trần Hi cười: "Đa tạ."

Lục Thời Nghiễn khẽ gật đầu: "Không cần khách khí."

Trần Hi quả thật rất thích, nhìn trái nhìn phải, thấy thế nào cũng đáng yêu, liền hỏi Lục Thời Nghiễn: "Ngươi mua ở đâu vậy, ta muốn mua thêm một cái, ghép thành đôi."

Khuôn mặt Lục Thời Nghiễn khựng lại.

Trần Hi nhất thời không kịp phản ứng, còn đang yêu thích không buông tay nhìn thạch điêu tì hưu trong tay, đợi một hồi lâu, Lục Thời Nghiễn cũng không cho nàng đáp án, cô kỳ quái nhìn thoáng qua hắn.

Thấy sắc mặt hắn chần chừ, Trần Hi lúc này mới phản ứng lại: "Ngươi tự tay điêu khắc?"

Lục Thời Nghiễn không nói gì.

Nhưng không nói gì, cũng đã có đáp án.

Trần Hi bày ra vẻ mặt kinh ngạc.

Người này không khỏi có chút quá đa tài đa nghệ rồi.

Bức bình phong lần trước cũng làm rất tốt, a đúng, còn có bút trúc, nàng vụng trộm hỏi thăm được bạn cũ của Lục Thời Nghiễn là Phó chưởng quỹ tiệm sách từ chỗ Lâm Lang, để cho Minh Nguyệt đi mua tất cả bút trúc về, mặc dù dùng có chút không được tự nhiên, nhưng với nàng mà nói, dùng tốt hơn nhiều so với bút lông, hoa văn điêu khắc rất tinh xảo.

Nàng thật không ngờ, Lục Thời Nghiễn còn có thể điêu khắc đá.

"Thật lợi hại!" Trần Hi tán thưởng từ đáy lòng.

Nhìn sự thán phục trong con ngươi nàng, chân tình chân thành, không mang theo nửa điểm qua loa, tâm tình Lục Thời Nghiễn đột nhiên có chút vui vẻ nói không nên lời.

"Chỉ là chút đồ chơi nhỏ." Hắn nói.

Trần Hi vội lắc đầu: "Không nhỏ không nhỏ, ta không làm được, cảm ơn ngươi đã nghĩ ra."

Sắc mặt Lục Thời Nghiễn thoáng mang theo vài phần ý cười, chỉ là không quá rõ ràng: "Không khách khí, chút lòng thành thôi."

"Ngươi thích sao?" Hắn dừng lại, lại nói.

Trần Hi gật đầu: "Rất thích."

Nàng thật sự thích, quá đáng yêu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-273.html.]

Sắc mặt Lục Thời Nghiễn càng thêm vui mừng: "Vậy ta sẽ khắc cho ngươi thê, một cái, mấy ngày nữa để Lý Sơn mang qua cho ngươi là được."

Trần Hi: "Không cần, một cái là đủ rồi, trời lạnh, ngươi đừng có làm vất vả."

Nói tới đây, lông mày nàng lại nhíu lại: "Cho ngươi ở nhà dưỡng bệnh cho thật tốt, ngươi sao lại làm việc nữa?"

Nàng chỉ vào thạch điêu tì hưu: "Cái này không phí sức ;ực sao? Nói ngươi bướng bỉnh, thật đúng là không oan uổng ngươi chút nào!"

Thấy nàng thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, Lục Thời Nghiễn hơi mỉm cười: Không sao, cần phải làm gì đó g.i.ế.c thời gian, không thể nằm mãi."

Trần Hi: "Vậy thì làm chút việc gì không tốn sức lực đi, phơi nắng, viết chữ, hoặc chơi đùa với chó nhà ngươi, cái nào cũng được, sao cứ phải làm mấy việc tốn công tốn sức này?"

Lục Thời Nghiễn: "Không phí công."

Trần Hi hít sâu một hơi: "Ta vốn tưởng ngươi mấy ngày nay thật sự ở nhà dưỡng sức, ngươi chẳng thể..."

Thấy nàng sắp nói không ngừng, Lục Thời Nghiễn quá rõ tính cách của nàng, chần chừ một chút, quay đầu ho khan vài tiếng.

Lời nói của Trần Hi ngưng lại.

Mắt Lục Thời Nghiễn sáng lên, lại ho một tiếng.

Trần Hi: "... Bên ngoài có gió, ngươi vào trước đi."

Lục Thời Nghiễn lại ho nhẹ một tiếng, lúc này mới bước vào sân.

Trần Hi mang ghế đến cho hắn: "Ngồi đi."

Lục Thời Nghiễn muốn nói không cần, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn ngồi xuống.

Trần Hi mang hộp thức ăn vào nhà, lúc đi ra sắc mặt vẫn có chút không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Một cái là đủ rồi, không cần điêu khắc nữa."

Lục Thời Nghiễn: "À."

Trần Hi nhìn anh: "Ngươi nói được đi chứ."

Lục Thời Nghiễn cũng ngước mắt nhìn nàng, không nói gì.

Trần Hi nhất quyết không buông tha nhìn hắn chằm chằm.

Lục Thời Nghiễn đột nhiên cảm thấy lúc nàng tức giận, có chút đáng yêu, khóe miệng khẽ cong: "Được."

Trần Hi lúc này mới thôi.

Nhưng chờ đến lúc nàng ngồi xuống ghế mây, đột nhiên không biết nên nói gì với Lục Thời Nghiễn – hai người bọn họ không có tiếng nói chung.

Loading...