Chỉ có điều Lục Thời Nghiễn nuôi chó, làm nàng không vui lắm.
Tuy nhiên, nàng cũng sẽ không đi đến đó thường xuyên.
Chờ Lục Thời Nghiễn hoàn toàn bình phục thì nàng cũng không cần đi nữa, hhắn nuôi chó, cũng không ảnh hưởng gì đến nàng, nàng không thường xuyên về.
Nghĩ như vậy, tâm tình Trần Hi lại tốt vô cùng.
Từ lúc nàng rời đi, Minh Nguyệt an vị ở trong nhà chính chờ, ngay cả ổ chăn cũng chưa vào, còn thường thường mở cửa viện nhìn ra bên ngoài.
Nghe thấy tiếng bước chân, không đợi Trần Hi đẩy cửa, nàng ấy đã vội vàng chạy ra mở cửa.
"Đông gia, ngài đã trở lại." Minh Nguyệt vui vẻ nói.
Trần Hi cười nhìn nàng ấy: "Không phải đã bảo ngươi ngủ trước sao?"
Minh Nguyệt đóng cửa lại, ngượng ngùng nói: "Ta không buồn ngủ."
Nói xong vội đi rót canh bà tử đưa cho Trần Hi: "Đông có lạnh không? Trước tiên hãy sưởi ấm một chút đã."
Trần Hi nhận lấy canh bà tử: "Cảm ơn, ngươi thật cẩn thận."
Minh Nguyệt không phải cẩn thận săn sóc bình thường, mà là vô cùng cẩn thận, còn cẩn thận từng li từng tí.
"Đông gia đối tốt với ta, thúc và thẩm cũng đối tốt với ta, ta đương nhiên phải cảm ơn." Minh Nguyệt giúp chuyển ghế.
Trần Hi ngồi xuống cạnh bếp lò, vừa sưởi ấm vừa cười nói: "Sau này cứ xem như nhà mình, không cần quá cẩn trọng."
Hai mắt Minh Nguyệt sáng lấp lánh, tràn đầy vui mừng và kích động, nhưng vẫn nghiêm túc nói: "Đông gia đối xử tốt với ta, ta đều biết."
Làm sao có thể xem đông gia như người nhà, đông gia chính là đông gia, nếu không đông gia không cho nàng ấy gọi chủ tử, nàng ấy đều phải gọi là gia chủ, nàng ấy rất tự mình hiểu lấy mình.
Đông gia tốt là đông gia thiện lương, là phúc khí của nàng ấy, nàng ấy không thể không biết chừng mực, gia chủ tốt như vậy, nàng ấy đương nhiên phải dụng tâm báo đáp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-270.html.]
Nhưng đông gia không thích nàng ấy nói như vậy, nàng ấy chỉ nói một hai lần, sau đó đều giữ ở trong lòng, dù sao nàng ấy cũng sẽ báo đáp đông gia cho thật tốt, đời này đều làm trâu làm ngựa vì đông gia.
Biết suy nghĩ của nàng ấy, Trần Hi cũng không nói gì thêm, không cố thay đổi, dạy nàng ấy tư tưởng bình đẳng.
Như vậy cũng rất tốt.
Mỗi người tuân theo nội tâm của mình.
"Mau ngủ đi." Trần Hi nói: "Sáng mai còn phải dậy sớm."
Minh Nguyệt chịu khó rót nước nóng rửa tay rửa mặt cho đông gia.
Phòng trong nhà ít, lại có một đoạn thời gian không có người ở, còn đang là mùa đông, Trần Hi liền để Minh Nguyệt ngủ cùng một chỗ với nàng, hai người ngủ cùng một chỗ cũng ấm áp hơn một chút.
Sau khi nàng nằm xuống, Minh Nguyệt nhất quyết gấp gọn quần áo của nàng đặt ở một bên, lúc này mình mới đi ngủ.
Đây là việc nàng ấy đều làm từ khi đến nhà, Trần Hi nói vài lần, sau cũng không nói nữa — nếu làm vậy khiến nàng ấy thấy yên tâm, thì cứ để nàng ấy làm thôi.
Minh Nguyệt cũng rất thích làm những chuyện này, hôm nay cũng vậy, cho dù là lúc nãy ngồi ở nhà chính chờ đông gia trở về, nàng ấy cũng chỉ là lo lắng.
Nhưng xếp chồng lên nhau, nàng ấy nhìn dấu đất trên quần áo đông gia, chần chờ hỏi một câu: "Đông gia, ngươi bị ngã sao?"
Trần Hi mới vừa nằm xuống, đang tính toán ngày mai có thể thu được bao nhiêu nấm, nghe nói như thế, không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Minh Nguyệt cầm y phục đi qua: "Ban đêm không dễ đi, đông gia có phải là ngã rồi không, có chuyện gì không?"
Trần Hi nhìn thoáng qua: "À, không sao, chỉ vấp một cái thôi, được rồi, ngươi mau ngủ đi."
Nghe nàng nói như vậy, Minh Nguyệt cũng không hoài nghi cái gì nữa, gấp quần áo gọn gàng đặt lên ghế, rồi mới đi ngủ.
Sáng sớm ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Minh Nguyệt đã rón rén rời giường chuẩn bị làm điểm tâm.
Trần Hi đã quen dậy sớm, sau khi tỉnh lại, liếc mắt nhìn Minh Nguyệt một cái: "Trời sáng rồi?"
Minh Nguyệt: "Không có, đông gia ngủ tiếp đi, ta đi nấu điểm tâm, nấu xong sẽ gọi ngươi."