Nghĩ lại, vừa rồi vì chuyện của con chó, quả thật có chút giống cãi nhau.
Trần Hi nghĩ vậy, không khỏi vui vẻ, quay đầu lại thì thấy Lục Thời Nghiễn đang nhìn mình chằm chằm.
Nàng vội thu lại nụ cười: "Sao vậy?"
Nhìn thế nào cũng giống như muốn nói lại thôi.
Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt: "Không sao."
Trần Hi: "Không có việc gì thì ta đi đây, ngươi mau về đi, lạnh lắm."
Nói xong, Trần Hi liền đẩy hắn về nhà, đừng ở bên ngoài hóng gió.
Lục Thời Nghiễn bị nàng đẩy lảo đảo lui về phía sau vài bước.
"Về đi." Trần Hi xua tay như đuổi ruồi: "Ta cũng phải về nhà."
Mắt thấy nàng đã xoay người rời đi, rốt cuộc Lục Thời Nghiễn vẫn không nhịn được: "Ngươi là bởi vì lời mà lão Ngưu thẩm nói vào ban ngày, ta thay ngươi nói chuyện, cho nên mới tới đây tặng đồ cho ta sao?"
Trần Hi nghe được lời này của hắn, có chút mờ mịt.
Ý hắn là sao?
Sao nàng không hiểu hắn muốn biểu đạt điều gì?
"Cái gì?" Nàng xoay người, hỏi ngược lại.
Lục Thời Nghiễn: "Lúc trước ngươi đến đây, cũng không biết chuyện ta giải thích cho ngươi trước mặt bà con hàng xóm."
Trần Hi nhìn hắn chằm chằm một hồi lâu: "Ngươi muốn nói gì?"
Lục Thời Nghiễn cũng không biết mình đã xảy ra chuyện gì.
Hắn chỉ cảm thấy trong n.g.ự.c bỗng chốc nghẹn lại, thở cũng không thông, mà hắn không vui.
Không hiểu sao lại không vui.
Chính hắn cũng cảm thấy mình khó hiểu, nhưng nếu không hỏi nàng, hắn sợ mình cả đêm không ngủ được.
Trần Hi nhìn hắn một lát, lại nói: "Ta lần trước không phải đã nói, ta hiện tại đang làm buôn bán, coi trọng thanh danh của mình, hi vọng ngươi cũng có thể sống tốt, làm cho người ta cảm thấy, hai nhà chúng ta là hòa bình chia tay, chúng ta được danh tiếng, ngươi dưỡng tốt thân thể, được lợi ích, vẹn toàn đôi bên, có chỗ nào không đúng sao?"
Nói xong, nàng nhìn chằm chằm Lục Thời Nghiễn - - hắn sẽ không thật sự cho rằng nàng chưa hết tình với hắn đấy chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-267.html.]
Nàng không rõ tình cảm của nguyên thân đối với Lục Thời Nghiễn rốt cuộc như thế nào, cũng không rõ tình cảm của Lục Thời Nghiễn đối với nguyên thân, nhưng nàng tuyệt đối không cho phép Lục Thời Nghiễn hiểu lầm tình cảm của mình đối với hắn vẫn chưa hết, có chút đáng sợ!
Hơn nữa, nàng không hề có ý nghĩ gì quá phận với hắn!
Cũng không có ý tứ gì như vậy, loại hiểu lầm này rất dễ dẫn đến chuyện không hay.
Phải sớm diệt trừ từ trong trứng nước!
Lục Thời Nghiễn nghe hiểu ý chưa nói ra của nàng, sắc mặt hơi khó coi.
Hắn nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được.
"Nhân sâm dưỡng tâm đan là ngươi bỏ tiền mua." Lục Thời Nghiễn nói: "Trong khoảng thời gian này, ta khám bệnh uống thuốc, cũng là tiền ngươi bỏ ra."
Trần Hi: "!!!"
Làm sao hắn biết?
Lại đoán được sao?
Người này xảy ra chuyện gì vậy, làm sao có thể nhiều lần đều có thể đoán chuẩn như vậy?
Ý nghĩ chuyển nhanh trong đầu, nàng vừa định chối là nàng mượn tiền của Lâm Lang, thì nghe Lục Thời Nghiễn nói tiếp:
"Đó là tiền ngươi bỏ ra, không phải ngươi cho mượn."
Lời chối của Trần Hi lập tức bị nuốt trở lại.
Được, hắn khẳng định như vậy, tất nhiên lại là có chứng cớ xác thực, lại giảo biện, ngược lại dễ làm hắn hiểu lầm sâu hơn.
""Đúng." Nàng thẳng thắn thừa nhận: "Là ta bỏ tiền, sao nào?"
Lục Thời Nghiễn cau mày nhìn nàng.
Có chuyện gì vậy?
Nàng hỏi hắn sao nào?
Nàng không thấy việc mình làm mới là vấn đề sao, nàng lại hỏi ngược lại hắn sao nào, không phải hắn nên hỏi nàng sao?
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt đúng lý hợp tình, nếu không có thần trí tỉnh táo, mà đã sớm biết được sự tình từ đầu đến cuối, Lục Thời Nghiễn thiếu chút nữa cho rằng mình có vấn đề.
"Ngươi hoàn toàn không cần phải như vậy." Hắn nhìn nàng, giọng hơi trầm.
Trần Hi không nhận ra giọng nói của hắn không đúng, chỉ cảm thấy Lục Thời Nghiễn thông minh quá mức.
Làm sao hắn có thể đoán được tất cả?