Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 261

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:26:29
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cho dù lồng n.g.ự.c đau dữ dội, hắn cũng không hừ một tiếng.

Trần Hi sắp bị dọa điên rồi, căn bản không nghĩ tới việc mình lao vào người Lục Thời Nghiễn như leo cây, liệu hắn có chịu được không. Trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ——trốn khỏi con ch.ó đó!

Tiểu Hắc Cẩu cũng bị phản ứng đột nhiên của Trần Hi dọa một chút, nhất thời đứng ở đằng kia, không dám đi về phía trước nữa, ngay cả cái đuôi vui vẻ vẫy qua vẫy lại cũng chậm lại, hai mắt đen láy ngơ ngác nhìn Trần Hi.

Thẳng cho đến khi nhìn thấy chủ nhân đi tới, hhai mắt ngơ ngác đó lại sáng rực lên, đuôi vẫy phấn khởi, rồi chạy đến.

Hai chân của Trần Hi kẹp ở trên lưng Lục Thời Nghiễn, hai tay gắt gao ôm cổ hắn, tuy rằng sợ hãi nhưng theo bản năng quay đầu lại kiểm tra để xác nhận an toàn của mình, kết quả vừa quay đầu, liền thấy con ch.ó kia lại chạy về phía nàng.

Trần Hi: "- - Đừng tới đây!!!"

Vừa hô vừa ôm Lục Thời Nghiễn tiếp tục leo lên cao hơn.

Lục Thời Nghiễn thật vất vả mới ổn định được trọng tâm, bị nàng leo lên như vậy, bước chân hơi lảo đảo một chút.

"Oa a a a a a a - -"

Thấy Tiểu Hắc Cẩu chạy tới trước mặt, còn nhảy dựng hai chân trước bổ nhào vào mình, hồn Trần Hi hoàn toàn bay mất.

Lục Thời Nghiễn gần như muốn hộc máu, hắn không thể không đưa tay ôm lấy Trần Hi không cho nàng lộn xộn cũng là vì ổn định trọng tâm, một bên ổn định nàng, một tay ra lệnh cho Tiểu Hắc vẫn nhảy nhót tìm Trần Hi chơi: "Tiểu Hắc, đi, lui ra!"

Tiểu Hắc Cẩu vui mừng hớn hở đột nhiên bị chủ nhân răn dạy, ngây ngẩn cả người.

Nó không dám nhảy nữa, ngơ ngác đứng đó nhìn chủ nhân.

Lục Thời Nghiễn sắp không ôm được Trần Hi, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, nên càng nghiêm khắc hơn với tiểu Hắc Cẩu: "Mau tránh ra!"

Tiểu Hắc Cẩu xác định chủ nhân thật sự đang răn dạy mình, nó vội vàng cụp đuôi và đầu xuống, xám xịt lui về hành lang, ở trong góc đợi, không dám cử động nữa.

Trần Hi cũng đã mất hồn, Tiểu Hắc Cẩu bị đuổi đi, nàng cũng không để ý, chỉ vùi đầu vào cổ Lục Thời Nghiễn, hai tay liều mạng ôm lấy Lục Thời Nghiễn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-261.html.]

Vả lại, càng ôm càng chặt.

Lục Thời Nghiễn khó thở, muốn an ủi nàng một câu rằng không sao nữa, chó đã bị đuổi rồi, nhưng bị siết chặt không thốt nổi nên lời.

"Không... ngươi..." Lục Thời Nghiễn khó nhọc thốt ra hai chữ, mặt bắt đầu tái xanh.

Nhưng Trần Hi, hồn vía bay mất, đâu nghe thấy.

Ngay cả tiếng Lục Thời Nghiễn đuổi chó đi nàng cũng không nghe thấy.

Hắn nhắm mắt lại, chuẩn bị nín thở vỗ vỗ lưng nàng, để nàng hoàn hồn, kết quả vừa mở mắt, đã choáng váng một chút.

Cú lắc này, thân hình mảnh mai của hắn suýt không chịu nổi trọng lượng của hai người, loạng choạng lùi mấy bước, đập vào tường phía sau, dựa vào tường mới không ngã.

Nhưng rầm một tiếng, động tĩnh đụng vào tường cũng không nhỏ.

Trần Hi rốt cục phục hồi tinh thần lại, nàng bị dập đầu, nhưng lúc này, nàng cũng bất chấp đầu có đau hay không, chỉ theo bản năng quay đầu nhìn Tiểu Hắc Cẩu đuổi theo không buông phía sau nàng hay không.

Thấy con ch.ó đã biến mất, nàng căng thẳng nhìn xung quanh, xác định thật sự đã bị đuổi xa, cơ thể căng cứng mới thả lỏng chút ít.

"Con chó đã bị đuổi sang một bên rồi." Lục Thời Nghiễn lần này đụng không nhẹ, nhưng dù sao, Trần Hi cũng buông lỏng tay siết cổ hắn ra, hắn có thể thở, cũng có thể mở miệng: "Không sao rồi."

Trần Hi đang cảnh giác nhìn chằm chằm phía sau, đề phòng con ch.ó kia lại đột nhiên nhảy ra, nghe được âm thanh Lục Thời Nghiễn truyền đến bên tai, cả người cả kinh.

Nàng chần chừ quay đầu, đối diện với đôi mắt đen bóng của Lục Thời Nghiễn.

Hai người, ừm, gần trong gang tấc.

Không, phải nói là, thân mật ôm nhau.

Lúc này Trần Hi mới nhớ ra, vừa rồi dưới tình thế cấp bách nàng đã nhào vào lòng Lục Thời Nghiễn.

Nàng trừng mắt nhìn, vội buông tay chân, bước xuống khỏi người Lục Thời Nghiễn.

Loading...