Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 257

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:02:25
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thập Bát Nương liếc nhìn nàng một cái, thấy nàng không quan tâm lắm, lại cảm thấy rất kỳ quái.

Trần Hi không quan tâm Lục Thời Nghiễn sao?

"Về là gặp ngay thôi." Trần Hi lại nói: "Ta nói cho ngươi nghe, Lục Thời Nghiễn rất bướng."

Thập Bát Nương nhướn mày: "Sao cơ?"

Trần Hi nghĩ nghĩ, cuối cùng ừ một tiếng: "Không thể nói được, dù sao cũng rất bướng, bướng như con lừa!"

Thập Bát Nương bật cười.

Trần Hi lại nói: "Ngươi không thấy sao?"

Thập Bát Nương lắc đầu: "Không để ý."

Nói xong, nàng ấy lại nói: "Lục ca nhi có nói gì với ngươi không?"

"Nói cái gì?" Trần Hi đang ở phía sau quầy dùng túi tiền đựng đồng xu và bạc vụn, nghe vậy ngẩng đầu nhìn nàng ấy: "Hắn ta không phải đã lâu không ra khỏi cửa sao? Ta cũng đã lâu không gặp hắn rồi."

Thập Bát Nương chớp mắt vài cái.

Lục Thời Nghiễn còn chưa nói thật với Trần Hi sao?

Nhưng cũng đúng, hắn đã bao lâu không vào thành, Trần Hi thì có cửa hàng mới khai trương cho nên vẫn luôn bận rộn, cũng không có dịp trở về thôn, hai người cũng không gặp mặt, có thể nói cái gì?

"Không có gì." Thập Bát Nương cười cười nói: "Ta đi nói với nhị ca, chúng ta đi nhé?"

Trần Hi lên tiếng: "Được, ta cũng chuẩn bị xong rồi."

Nàng thu dọn tiền bạc, từ quầy bước ra, chợt liếc thấy chiếc bình phong bằng tre xanh trên quầy.

Trên đó có khắc bốn chữ "Đại Cát Đại Lợi Bát Phương Lai Tài", thật nổi bật.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-257.html.]

Vừa đẹp mắt vừa nổi bật.

Lúc này Trần Hi mới ý thức được, quả thật nàng đã lâu không gặp Lục Thời Nghiễn.

Chẳng qua là Hạ nhị ca thỉnh thoảng sẽ trở về, Lý Sơn cũng hâu nhưmỗi ngày đều vào thành, bọn họ đều không nói Lục Thời Nghiễn có chuyện gì, nghĩ đến hắn mấy ngày nay ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, tình trạng chắc cũng hồi phục không tồi.

Dù nghĩ vậy, khi vào phòng lấy đồ đã thu xếp sẵn, Trần Hi vẫn bỏ thêm vào hòm một gói tổ yến mà Thập Bát Nương tặng nàng vào mấy hôm trước.

Ngoài ra, khi đi qua tiệm may trên đường ra cổng thành, nàng mua thêm hai bộ áo bông dày, một bộ cho Minh Nguyệt, một bộ cho Lục Thời Nghiễn.

Đã lập đông rồi, trời cũng càng ngày càng lạnh, nếu không phải vừa rồi Thập Bát Nương nhắc tới Lục Thời Nghiễn,nàng cũng gần như quên mất người này - thật là mấy ngày này quá bận rộn, quá mệt mỏi, ngoài việc buôn bán ở tiệm, chẳng còn tâm trí nghĩ đến chuyện khác.

Không nghĩ tới lúc ra khỏi thành, còn gặp được người quen ở ngoài thành.

Lão Ngưu thẩm nhìn thấy bọn họ thì vô cùng vui vẻ.

Hôm nay bà ấy vào thành kéo vải, chuẩn bị làm quần áo cho cháu gái, nhưng người lái xe có việc gấp về trước, bà không có cách nào khác, đành phải tự đi bộ về.

"Ôi chao." vừa ngồi lên xe, lão Ngưu thẩm đã than thở: "May gặp các ngươi, nếu không ta phải đi đến nửa đêm!"

Nói xong lại mắng một tiếng Bạch lão đầu kia lừa người.

Trần Hi cười cười: "Lý Sơn đại ca ít nhất mỗi hai ngày đều vào thành một chuyến, thẩm có thể nói trước với Lý Sơn đại ca để đi nhờ xe vào thành, đều ở cùng một thôn, chắc chắn sẽ không quên."

Lão Ngưu thẩm lại vui vẻ ra mặt: "Vẫn là Tiểu Hi ngươi có tâm, từ nhỏ ta đã thấy ngươi không tồi, lớn lên quả nhiên xuất sắc, nếu mấy đứa cháu gái của ta được một phần của ngươi, bà già này đã mãn nguyện rồi..."

Hạ nhị ca hỏi một câu: "Ngưu thẩm, cháu gái nào của thẩm sắp lấy chồng? Đại ngoại nữ phải không?"

Nhắc tới đại ngoại nữ, lão Ngưu thẩm hăng hái: "Nói là tiểu công tử nhà Lý viên ngoại ở Hương Xa Tiền, gia thế tốt, người cũng đứng đắn, ta mới vội vào thành mua vải hoa làm quần áo cho đại ngoại nữ, để nàng có thêm chút đồ cưới!"

Đối với nhà chồng đại ngoại nữ này bà ấy rất hài lòng.

Lý viên ngoại thì Hạ nhị ca biết, Trần Hi cũng không biết là ai, cho nên nàng không xen miệng.

Người lớn tuổi, hơn nữa lão Ngưu thẩm vốn nói nhiều, hai người trò chuyện, càng nói càng xa.

"...Nói đến, tam ngoại nữ của ta khiến người lo lắng." Lão Ngưu thẩm đột nhiên thở dài, ngay cả ngữ khí cũng trở nên đa sầu đa cảm: "Thật sự là sầu muốn chết!"

Loading...