Chớ nói chi là các học sinh từ trước đến nay thích ngâm thơ làm phú, Trần Ký hiện tại đã nhận được vài bài thơ, sau khi Nghiêm Bân đưa tới, nàng liền cố ý mời người đóng khung lại, treo ở trong cửa hàng - - văn nhã một chút cũng không phải chuyện xấu.
Thêm một kênh quảng cáo, thêm một con đường, càng nhiều càng tốt!
"Vẫn phải cảm ơn Trần lão bản." Nghiêm Bân biết, Trần Hi là người tốt, sẵn lòng giúp hắn ta chuyện này.
Nếu không, nàng thiếu gì người làm, đâu cần nhất thiết phải thuê đệ muội của hắn ta?
"Không có gì." Trần Hi nói: "Ta còn phải cảm ơn Nghiêm đại ca đã hết lòng giúp Trần Ký, một nửa danh tiếng này là nhờ Nghiêm đại ca quảng bá ở Huyện học."
Nghe nói như thế, mặt Nghiêm Bân hơi đỏ: "Đồ ăn của Trần ký vốn có hương vị rất ngon, không có ta, người khác cũng sẽ biết, Trần lão bản chỉ là đề cao ta thôi."
"Không đâu." Trần Hi nghiêm túc nói: "Con người ta từ trước đến nay có một nói một, chưa bao giờ phóng đại, đến bây giờ ta vẫn cảm thấy may mắn khi tuyển được Nghiêm đại ca giúp việc tốt như vậy."
Trong lòng Nghiêm Bân cảm thấy ấm áp, nhưng ở trong lòng hắn ya, Trần Hi trong lúc hắn ta khó khăn nhất đã đồng ý nhận dùng hắn ta, với hắn ta đây là ân nghĩa.
Chẳng qua lời này nói ra làm cho người ta chê cười, hắn ta cũng chỉ giấu ở trong lòng, dù là cảm tạ cũng không nói thành lời như vậy.
Hắn ta tự mình biết là được.
"Chưa ăn tối phải không." Trần Hi mang một bát mì từ bếp ra: "Vừa ăn cơm nhân viên xong, còn dư nhiều, Nghiêm đại ca coi như là người nhà, ăn xong rồi về."
Nhân viên đắc lực, phải lôi kéo cho thật tốt.
Tim Nghiêm Bân đập nhanh hơn không ít.
Nói lời cảm ơn hắn ta cũng không nói nữa, nói nhiều, có vẻ hắn ta chỉ được mỗi cái miệng.
Chờ Nghiêm Bân đi rồi, Trần Hi lại muốn mang Minh Nguyệt đến cửa hàng dụng cụ làm bếp đặt nồi hai quai, nàng tự vẽ bản vẽ, thiết kế một biểu tượng cho Trần Ký, như vậy lúc cửa hàng của nhà họ Tề đẩy hàng, cũng có thể quảng cáo cho Trần Ký của nàng, cũng có thể tăng thêm giá trị và sức ảnh hưởng của thương hiệu Trần Ký một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-255.html.]
Đặt hàng theo yêu cầu sẽ đắt hơn, nhưng khoản tiền này cần chi, dù đã vẽ được bản vẽ, nhưng cũng có chi tiết cần bàn lại, chờ đàm phán xong, trời đã sắp tối, Trần Hi trở lại cửa hàng lại bắt đầu bận rộn, chuẩn bị chờ ba ngày sau sẽ bắt đầu làm hàng đã bàn bạc với Tề gia.
Mấy ngày nay có thể làm công tác chuẩn bị trước.
Những ngày bận rộn luôn phong phú, trôi qua rất nhanh chóng.
Hiện tại việc Trần Hi thích nhất chính là đếm tiền trước khi ngủ.
Của cải ngày càng nhiều, làm sao không vui được?
Nàng dự định sau khi bận rộn mấy ngày này sẽ đi tìm mua một căn nhà.
Đến khi tuyển được người, trong tiệm phải có người ở lại trông, sắp xếp chỗ ở cũng phải chu đáo, vài gian nhà phía sau tiệm không đủ chỗ ở nữa rồi.
Thực ra bây giờ họ đã không đủ chỗ ở rồi.
Trần Diệu ở nhà chính, Minh Nguyệt ở cùng một phòng với nàng, cũng không tiện lắm.
Nàng muốn mua một tòa nhà lớn có sân, tốt nhất là nhà ba gian, nàng ở một gian, có phòng ngủ, phòng khách, phòng thay đồ, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi.
Có lẽ do nàng từng sống trong phòng trọ chật hẹp, giờ chỉ muốn mua một căn nhà lớn để ở - bây giờ có tiền rồi, không phải không có tiền, không cần phải ủy khuất bản thân.
Kiếm tiền mà không hưởng thụ, chẳng phải sẽ trở thành kẻ giữ của hay sao?
Nghĩ đến việc có một căn nhà có vườn, có cầu nhỏ nước chảy, Trần Hi vui đến mức không ngủ được.
Sau này nàng còn muốn mua một trang trại, sống cuộc sống điền viên tự tại.
Càng nghĩ càng đẹp, Trần Hi không nhịn được lăn qua lăn lại hai vòng trên giường.
"Đông gia?" Minh Nguyệt ngủ chung phòng với Trần Hi, từ trên giường mình ngồi dậy nhìn vào trong: "Có phải khát nước không?"