Sao nhìn hắn như mất hồn, mãi không chịu rời mắt khỏi thành.
Lục Thời Nghiễn nghe không hiểu: "Hả?"
"Không có." Hắn đáp.
Lý Sơn nhíu mày: "Ta thấy ngươi cứ nhìn vào trong thành mãi…"
Lục Thời Nghiễn: "À, quên tạm biệt Hạ nhị ca rồi."
Lý Sơn nở nụ cười: "Có gì đâu, hai ba ngày nữa Hạ nhị ca sẽ về thành một chuyến, rất nhanh sẽ gặp lại."
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
Lục Thời Nghiễn: "... Ừ."
Trần Hi vốn còn đang lo lắng Lục Thời Nghiễn không nghe lời nàng khuyên, lại bướng bỉnh, thế nào cũng phải tự mình vào thành đưa bình phong cho nàng.
Thẳng đến ngày hai mươi lăm, Lý Sơn đem bình phong mang tới cho nàng, lúc này nàng mới yên tâm.
Ngày mai khai trương, cần nhiều người trợ giúp, Lý Sơn sẽ không về thôn, ở lại để ngày mai hỗ trợ.
Còn có Hạ nhị ca cùng Lâm thẩm, cũng đã hẹn rằng ngày mai sẽ đến giúp đón tiếp khách.
Hai mươi sáu ngày, trời chưa sáng, Trần Hi đã dậy.
Tiệm Trần Ký đèn đuốc sáng trưng, mọi người đều đã dậy bận rộn, tuy chưa đến giờ khai trương, nhưng trong tiệm đã rất náo nhiệt.
Không chỉ mời đội múa sư tử, còn có cả diễn viên xiếc, Trần Ký danh tiếng lừng lẫy, lại quảng bá lâu nay, cuối cùng cũng khai trương, cả con hẻm Lục Đạo náo nhiệt vô cùng.
Trần Hi nhìn đám đông tụ tập, đứng ở cửa tiệm chào đón khách vào.
Ngay cả Tam Hào cũng mang theo quà mừng của công tử nhà hắn ta tới cửa, điều này làm cho Trần Hi cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
"Công tử nhà ta hôm nay có tiết sớm, nói buổi trưa sẽ tới, Thịnh công tử cũng đi cùng." Tam Hào cười lớn tiếng nói.
Trần Hi: Thật là vinh hạnh cho kẻ hèn này, mời vào trong ngồi!"
Điều khiến Trần Hi không ngờ tới chính là, Tề Chân lại tự mình đến từ sáng sớm.
Trần Hi vội vàng tới chào hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-250.html.]
Tề Chân người này, mặt lạnh tâm nóng, tuy rằng luôn lạnh mặt nhưng cũng rất dễ nói chuyện, cũng rất chu đáo.
"Trần lão bản bận rộn đi." Hắn ta nói: "Không cần cố ý tiếp đón ta."
Trần Hi nói vài câu, bảo chờ sau khi bận xong hôm nay, sẽ cảm ơn hắn ta đàng hoàng, rồi dẫn hắn ta vào chỗ ngồi, sau đó nhanh chóng tiếp đón khách khác.
Vừa bước ra, nàng chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trong tầm mắt.
Nàng ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn sang.
Nhưng khách nhân quá nhiều, ba người thương gia đi cùng nhau, dáng người cao lớn, che khuất tầm nhìn của nàng, lại là người quen, đang chào hỏi nàng, Trần Hi vội thu ánh nhìn, chào mời khách vào tiệm..
Lúc ngẩng đầu nhìn lại, thân ảnh kia đã không thấy đâu nữa.
Trần Hi: "...?"
Nàng nhìn lầm rồi?
Cũng đúng, hôm qua Hạ nhị ca và Lý Sơn đều không về thôn, màn bình phong cũng đã đưa đến trước, Lục Thời Nghiễn vào thành lúc này làm gì?
Chắc là vì hắn quá bướng, luôn làm bừa, khiến nàng tiềm thức cho rằng hắn sẽ không ngoan ngoãn ở nhà dưỡng bệnh, nhất thời nhìn nhầm thôi.
Trần Hi vừa buồn cười, vừa lắc đầu tự giễu, nàng không khỏi quan tâm Lục Thời Nghiễn quá mức rồi, chỉ vậy thôi, người ta còn không cảm kích đâu.
"Trần lão bản…"
Trần Hi bận rộn đi làm việc.
Ngõ Lục Đạo, cuối hẻm phía đông.
Lục Thời Nghiễn đeo túi hành lý, hòa vào đám đông náo nhiệt, ngược dòng người đi về phía tiệm Trần Ký.
Chờ đến khi đi ra khỏi ngõ nhỏ, chuyển hướng sang con phố phía trước, lúc này hắn mới quay đầu lại nhìn.
Người đông đúc không nhìn thấy bóng dáng Trần Hi, nhưng dù khoảng cách xa như vậy, vẫn nghe rõ tiếng cười sảng khoái của nàng.
Khi mang gói đồ đi tới con phố phía trước, phần lớn các cửa hàng ở con phố phía trước còn chưa mở cửa, sương mù mênh mông, không có người đi đường, Lục Thời Nghiễn lưng đeo bao, lặng lẽ bước đi một mình.
Chờ khoảng nửa canh giờ, tiệm sách mới mở cửa.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền ra, Lục Thời Nghiễn liền sửa sang lại vạt áo.
"Lục lão đệ?" Phó chưởng quầy hiệu sách, vừa mới mở cửa, liền nhìn thấy Lục Thời Nghiễn đứng ở bên ngoài, vẻ mặt kinh ngạc, sau đó vui mừng nói: "Mau vào đi, đứng đây đã lâu chưa?"