Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 249

Cập nhật lúc: 2025-07-01 04:02:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe nàng nói vậy, Lục Thời Nghiễn không nói gì nữa.

Khi sắp ra ngoài, Trần Hi chợt nhớ ra, từ quầy hàng lấy ra một túi tiền, chứa hai mươi lạng bạc, đưa cho Lục Thời Nghiễn: "Tiền mua bình phong đưa ngươi trước, trời ngày càng lạnh, ngươi không cần phải chạy một chuyến nữa, làm xong giao cho Lý Sơn, nhờ hắn mang tới cho ta là được."

Lục Thời Nghiễn không nhận.

Trần Hi đưa cho hắn: "Cầm đi!"

Lục Thời Nghiễn ngẩng đầu muốn nói lại thôi.

Trần Hi cắt ngang lời hắn: "Mua bán nào có chuyện không trả tiền, anh em cũng phải rạch ròi, đừng nói những lời không cần thiết."

Lục Thời Nghiễn đành phải nuốt hết cảm xúc vào trong lòng.

Hắn cất túi tiền đi.

Trần Hi hài lòng: "Vậy mới đúng, nếu không sau này ta có việc cũng ngại nhờ ngươi giúp."

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng một cái: "Có việc gì cứ nói thẳng là được."

Trần Hi gật đầu: "Đó là đương nhiên, tasẽ không khách khí như những người khác."

Lục Thời Nghiễn nghe vậy mặt hơi đổi sắc.

Thấy hắn hiểu ý, Trần Hi cũng không nói gì thêm, chỉ cười rồi bước ra khỏi cửa hàng trước.

Lục Thời Nghiễn nhìn bóng lưng của nàng, mày nhíu chặt, lúc này mới nhấc chân đuổi theo.

"...Ngươi muốn nói với Lý Sơn chuyện ống trúc?" Lục Thời Nghiễn rốt cuộc vẫn không nhịn được, hỏi ra miệng.

Trần Hi gật đầu: "Ừ, xem như vậy."

Lục Thời Nghiễn trầm mặc một hồi, Trần Hi quay đầu nhìn anh: "Sao? Có chuyện gì cứ nói, ấp a ấp úng làm gì…"

Lục Thời Nghiễn: "Chuyện ống trúc, không phải ngươi bận rộn vô ích sao?"

Hắn không nói rõ ràng nhưng cũng đủ ý.

Trần Hi cười cười: "Thế nào, ngươi thấy tiếc cho ta à?"

Nhìn không ra, Lục Thời Nghiễn lại còn quan tâm đến nàng?

Lục Thời Nghiễn liền cảm thấy hối hận.

Hắn không nên lắm miệng hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-249.html.]

"Không." Hắn nói với vẻ mặt nghiêm nghị: "Chỉ tò mò thôi."

Trần Hi càng cảm thấy mới lạ: "Ơ, Lục tiểu ca nhi cũng có chuyện tò mò? Kỳ lạ…"

Lục Thời Nghiễn quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Trần Hi, ngươi không thể nói chuyện đàng hoàng sao?"

Trần Hi: "Ngươi đừng bướng bỉnh, đừng làm bừa, ta đương nhiên có thể nói chuyện nghiêm túc."

Mí mắt Lục Thời Nghiễn giật giật.

Hắn nhớ tới ngày đó khi lên núi chặt cây trúc, Trần Hi âm dương quái khí nói những lời kia của hắn.

Hắn thu hồi tầm mắt, không mở miệng nữa.

Trần Hi đợi một lát, thấy hắn bắt đầu giả điếc giả câm, khóe miệng nàng nhếch lên, ở trong lòng mắng một tiếng - - con lừa bướng bỉnh!

Thôi kệ, ai thèm quản ngươi!

Trong lòng nàng hừ hừ một tiếng.

Nhưng sau khi nói xong chuyện ống trúc và nấm với Lý Sơn, Trần Hi vẫn dặn dò Lục Thời Nghiễn một câu: "Ở nhà dưỡng bệnh cho tốt, đừng chạy lung tung!"

Không dặn dò, nàng cảm thấy Lục Thời Nghiễn sẽ sớm ra ngoài chơi đùa dưới trời lạnh.

Lục Thời Nghiễn nhìn nàng.

Trần Hi: "Nói đi!"

Lục Thời Nghiễn chớp chớp mắt, một lúc lâu, ừ một tiếng.

Trần Hi bị hắn chọc đến mức tức giận muốn đánh người.

Chậm rì rì, đáp ứng một tiếng thôi mà khó như vậy sao?

Trước mặt Lý Sơn, hơn nữa hắn cũng quả thật đáp ứng, Trần Hi đành phải nuốt lời trở lại.

"Thân thể là của ngươi." nàng nói: "Bệnh rồi đau rồi, đều do ngươi chịu, tự mà suy nghĩ đi."

Nói xong, nàng cùng Lý Sơn chào hỏi một tiếng, liền xoay người rời đi.

Lý Sơn cảm thấy ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại, cũng thấy bình thường, không suy nghĩ nhiều, hắn ta chỉ cảm thấy vui vì có thêm công việc, chuẩn bị về báo với bà con trong thôn rằng việc buôn bán ống trúc đã có nguồn tiêu thụ cố định, không lo lúc có lúc không nữa, hơn nữa lại do Trần Hi đàm phán thành công.

Hắn ta cứ vui vẻ tính toán trong lòng như vậy, ra khỏi thành hồi lâu, mới từ trong cảm giác vui mừng thoáng trấn định một chút, vừa quay đầu lại liền thấy Lục Thời Nghiễn đang có biểu cảm khó hiểu, nhìn về phía sau.

Lý Sơn hơi biến sắc: "Lục ca nhi?"

Lục Thời Nghiễn hồi lâu mới hoàn hồn: "Hả?"

Lý Sơn nhìn hắn một chút, rồi lại nhìn về phía cổng thành đã mờ xa, nói: "Ngươi có bỏ quên thứ gì trong thành không?"

Loading...