Nàng ấy suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cho ra kết luận: Có thể là đông gia quá thiện lương rồi...
Người của hai nhà cùng nhau ăn cơm, còn chăm sóc cho Lục Thời Nghiễn đáng thương, cho dù đã nói trước rằng chỉ ăn đơn giản, nhưng cha mẹ Trần vẫn rất chăm chút, Trần Hi vừa vào tiệm đã nhanh chóng vào phòng bếp giúp đỡ.
Thập Bát Nương và Lâm thẩm đã sớm vào phòng bếp hỗ trợ, Trần Hi vừa vào đã bị Lâm thẩm đẩy ra: "Con mau nghỉ ngơi một chút đi, chúng ta tới phụ là được rồi, bận rộn tới trưa, ngay cả miệng cũng không thèm uống miếng nước nào."
Tới nhà người ta ăn cơm, Lâm thẩm tóm lại là cảm thấy ngượng ngùng, nhưng hôm nay khai trương thật sự là quá bận rộn, quấy rầy người ta cũng không tiện ăn sẵn, trên đường đi bà ấy vô cùng gấp gáp, vừa đến liền nhanh chóng vào phòng bếp hỗ trợ.
Thấy Trần Hi đi vào, vội vàng đẩy người ra ngoài, đã giúp cho tới trưa, làm cơm trưa cũng không nên để cho người ta tiếp tục bận rộn.
Về phần Thập Bát Nương và Lâm Lang, đó đều là hài tử nhà mình, nên bận rộn.
Thấy Lâm thẩm thật sự không muốn để cho nàng dính tay, Trần Hi Thực không thể từ chối bà ấy, đành ra khỏi bếp, nhưng nàng cũng không rảnh rỗi, mà rót ấm trà cho mọi người uống.
Sắp bắt đầu mùa đông, rất khô hanh, Trần Hi pha một ấm trà hoa cúc.
Vừa ngâm xong, cơm trưa đã được bưng ra.
Nàng muốn bắt đầu hỗ trợ chia chén đũa, lại bị Thập Bát Nương ngăn lại.
Trần Hi dở khóc dở cười, chỉ có thể ngồi đó chờ.
Nàng cầm chén uống một ngụm trà hoa cúc, lòng tràn đầy sảng khoái.
Tiệm Thập Bát Vị khai trương thuận lợi.
Lại thuận lợi giải quyết sự kiện bưu kiện quấy nhiễu nàng mấy ngày nay, còn thuận tiện giữ chân Lục Thời Nghiễn cả ngày chạy qua chạy lại, danh chính ngôn thuận đưa tiền cho hắn, để hắn có thể an tâm dưỡng bệnh trong nhà ít nhất một hai tháng, Trần Hi tâm tình rất tốt.
Thế cho nên, nàng cầm chén uống trà hoa cúc, khóe miệng cũng không tự giác giương lên.
Chậc chậc, cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, nàng thấy mình cũng khá suôn sẻ, dù đôi lúc có chút phiền lòng, nhưng tổng thể mà nói, cũng coi như là mọi sự như ý.
Chắc chắn tất cả là nhờ vào hào quang của nữ chính Thập Bát Nương.
Nghĩ như vậy, nàng nhìn thoáng qua Thập Bát Nương đang bận rộn chia chén bát đựng thức ăn, nụ cười trên mặt càng thêm rực rỡ.
Chú ý tới tầm mắt của nàng, Thập Bát Nương cũng ngẩng đầu nhìn thoáng qua nàng, thấy nàng cười vui vẻ như vậy, không khỏi cũng nở nụ cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-241.html.]
Lục Thời Nghiễn ngồi trong góc, một lát sau đã hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sự bực bội vô danh do Trần Hi gây ra lúc nãy, giờ nhìn lại, có vẻ vô lý.
Hơn nữa, từ sau khi hắn vào cửa hàng, Trần Hi cũng không nhìn hắn một cái nào.
Thấy nàng vừa pha trà, lại cnói chuyện với Thập Bát Nương, không thèm nhìn hắn, còn quay lưng lại với hắn.
Lục Thời Nghiễn không khỏi có chút chần chừ - - vừa rồi có phải hắn đã quá hung dữ rồi hay không?
Rốt cuộc, Trần Hi cũng có lòng tốt...
Lục Thời Nghiễn nhíu mày, sắc mặt cũng chậm rãi trầm xuống, so với lúc trước còn nhợt nhạt hơn.
"Hắn… Quá hung dữ?"
Tâm trạng vừa mới bình phục đột nhiên lại nổi sóng, Lục Thời Nghiễn không nhịn được, chống môi ho khan vài tiếng.
Trần Hi đang cầm ly uống trà hoa cúc: "...?"
Nàng quay đầu nhìn Lục Thời Nghiễn một cái.
Chỉ thấy Lục Thời Nghiễn cúi đầu, một tay nắm c.h.ặ.t t.a.y gắt gao chống lên môi, cố gắng không để ho quá lớn, vai cũng đang khẽ run.
Trần Hi: "...???"
Mặc dù cúi đầu, nhưng Lục Thời Nghiễn nhìn thấy ánh mắt Trần Hi, tiếng ho khan dừng lại.
Trần Hi: "???" Không ho nữa.
Nàng thu lại ánh nhìn.
Lục Thời Nghiễn sụp đổ trong nháy mắt, thân thể chậm rãi thả lỏng.
ông mày hắn cũng không tự chủ mà giãn ra.
Hăbs cụp mắt một lát: "Khụ... khụ khụ…"
Trần Hi lại quay đầu nhìn Lục Thời Nghiễn.
Lục Thời Nghiễn dường như không phát giác, chỉ chống môi, ho nhẹ.