Trần Hi không nhịn được ngẩng đầu nhìn sang.
Bé gái mặt mày tái nhợt, bị kéo lê đi, đã không còn khóc nổi.
"Mẹ." Nàng nói với mẹ Trần: "Mua nàng ấy đi."
Mẹ Trần vốn là muốn kéo khuê nữ đi, nghe nói như thế sửng sốt một chút: "A?"
"Mua nàng đi." Trần Hi lại nói: "Mẹ qua bàn giá đi, con không mở miệng nữa."
Nàng sợ chính mình nhịn không được sẽ mắng chửi người.
Cha mẹ bé gái đã chết, chú thím cảm thấy gánh nặng nặng nề cho nên không muốn nuôi, được, vậy thì ít ra cũng phải tìm cho nó một chỗ ổn định, không cần phải sống tốt, nhưng ít nhất cũng phải sống như con người.
Bán vào thanh lâu, hành vi súc vật vô lương tâm như vậy, thật sự có thể làm ra.
Sắc mặt của mẹ Trần cũng không phải rất đẹp mắt, mặc dù việc này bà ấy chưa từng thấy qua nhưng cũng nghe nói qua không ít, trên mặt vậy mà không thể hiện chút cảm xúc gì.
Trần Hi đi theo bà ấy, nàng nói không mở miệng thì không mở miệng, đứng ở phía sau mẹ Trần, nghe bà ấy bàn giá với đôi vợ chồng lòng dạ hiểm độc kia.
Nữ oa tuổi tác không lớn, lại bị đánh đến mức bị thương đầy người, cuối cùng thương lượng được giá bảy lượng bạc.
Ngay tại khu chợ có nơi làm giấy tờ, điểm chỉ ký văn thư xong, Trần Hi không nói một lời, đi nhanh ra khỏi nơi này.
Đây là một nơi công khai ăn thịt người, nàng sẽ không đến lần thứ hai.
Mẹ Trần thì mang theo nữ oa đi theo ở phía sau.
Một hơi đi ra thật xa, lúc này Trần Hi mới dừng lại, nàng thở ra một hơi buồn bực, cảm thấy mình cuối cùng cũng sống lại.
Nàng quay đầu nhìn về phía nữ oa: "Ngươi bao nhiêu tuổi? Tên là gì?"
Bởi vì Trần Hi vẫn nghiêm mặt không nói gì, nữ oa cho rằng tính tình nàng không tốt, thấy nàng đột nhiên mở miệng, sợ tới mức co rúm người lại, nhưng rất nhanh lại phản ứng kịp, không dám động đậy nữa, nhỏ giọng nói: "Ta tám tuổi, gọi là Đại Nữ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-229.html.]
Nói xong nàng ấy nhớ tới cái gì, vội khẩn trương lớn tiếng lặp lại một lần: "Ta tên Đại Nữ, ta chín tuổi, ta biết nấu cơm, biết giặt quần áo, biết đốn củi, biết quét dọn nhà cửa, ta ăn không nhiều lắm!"
Chân mày Trần Hi giật giật.
Đại Nữ len lén liếc nàng, thấy nàng đột nhiên nhíu mày, lập tức run lẩy bẩy.
Mỗi lần thúc và thẩm nhíu mày, nàng ấy sẽ bị đánh.
Chín tuổi?
Nhìn thế nào cũng giống như sáu bảy tuổi.
"Đại Nữ à? Là chữ nữ nào?" Nghĩ đến việc nàng ấy sống ở nhà thúc thẩm không phải ngày tốt lành gì, Trần Hi liền không hỏi tuổi tác nữa.
Nghe giọng nói nặng nề của nàng, cả người nàng ấy run rẩy, ngay cả giọng nói cũng mang theo tiếng khóc sợ hãi: "Chính là chữ nữ của Đại Nữ."
Nàng ấy không biết chữ, cũng không biết là chữ nữ nào.
Nói xong sợ chủ mới không vui, nàng liền vội vàng giải thích: "Cũng có thể gọi con là Đại Ngưu, mọi người đều gọi con là Đại Ngưu!"
Bởi vì họ chê nàng ấy ăn nhiều như bò.
Nói xong nàng ấy bất an xoa xoa ngón tay: "Con, con ăn không nhiều, sau này cũng sẽ ăn ít đi…"
Trong lòng Trần Hi lại có chút buồn bực.
Nàng nhẹ nhàng thở dài: "Yên tâm đi, ta sẽ cho ngươi ăn no."
Nàng tự nhận năng lực có hạn, giúp không được quá nhiều người, cho nên cái phường thị này nàng sẽ không đặt chân đến thêm lần nào nữa, nhưng đã đưa một người ra, đương nhiên sẽ đối xử tử tế.
Nghe ngữ khí của nàng hòa hoãn rất nhiều còn hứa hẹn cho mình ăn no, Đại Nữ đã không biết ăn no là tư vị gì đột nhiên có chút kích động, nhưng nàng ấy chỉ kích động trong chốc lát, liền nhanh chóng cẩn thận giải thích: "Con ăn không nhiều lắm, chủ nhân yên tâm."
Trần Hi ngược lại không có dây dưa với vấn đề này quá lâu, dù sao vừa mới tiếp xúc, nàng ấy chưa hiểu bọn họ, mà bọn họ cũng chưa hiểu nàng ấy, lâu ngày quen sẽ biết.
"Đi theo ta." Trần Hi nói: "Mua quần áo cho ngươi trước, thay bộ này đi."