Nếu đổi lại là nàng ấy, nàng ấy có lẽ không thể kiên cường như Trần Hi, thoáng cái là có thể chuyên tâm vào việc làm ăn, còn làm ăn thuận buồm xuôi gió.
Một bên âm thầm đau buồn l.i.ế.m vết thương, một bên cười đối diện thực khách, còn có thể điềm tĩnh bàn hợp tác với Khánh Phương Lâu và đàm phán với Tề gia, Trần Hi thật sự, quá mạnh mẽ.
Nàng ấy thật sự bội phục.
Dù sao nàng ấy cũng không làm được như Trần Hi.
Lục Thời Nghiễn khẽ vuốt cằm biểu đạt lòng biết ơn với Thập Bát Nương rồi xoay người về nhà.
Cũng không trách Trần Hi lo lắng nhiều như vậy, Lục Thời Nghiễn quả thật quá yếu ớt, khoác áo choàng cũng không che giấu được thân hình gầy gò.
ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ
"Lục ca nhi." Thập Bát Nương lại nói: "Thuốc đã chuẩn bị xong, ngày mai nhị ca ta vào thành sẽ tiện đường mang về, ngươi không cần lo lắng, ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt."
"Thay ta cảm tạ Hạ Nhị ca." Lục Thời Nghiễn nghiêm túc nói lời cảm ơn.
Thập Bát Nương: "Không cần cám ơn, chẳng qua chỉ là một chuyện tiện đường, ngươi mau trở về đi."
Mặt trời lặn, chim mệt về tổ, sắp nổi gió rồi.
Lục Thời Nghiễn mới vừa đi ra cửa vài bước, chú chó đen nhỏ liền vui mừng kêu hai tiếng trong sân, rồi từ khe cửa chui ra, vẫy đuôi nghênh đón chủ nhân về nhà.
Lục Thời Nghiễn nhìn Tiểu Hắc Cẩu một cái, mở cửa, nhẹ nhàng nói: "Về nhà thôi."
Một ngày không gặp chủ nhân, Tiểu Hắc Cẩu cực kỳ vui vẻ, nhảy vào sân, bắt đầu bổ nhào lên người chủ nhân, hai chân trước còn cào cào.
Mắt thấy Tiểu Hắc Cẩu nhảy dựng lên muốn cởi áo choàng trên người mình, Lục Thời Nghiễn nhanh nhẹn lui về phía sau một bước, cau mày ngăn cản hành vi quá mức kích động của Tiểu Hắc Cẩu: "Dừng! Đừng nhảy lên người ta."
Tiểu Hắc Cẩu nghe không hiểu, còn tưởng rằng chủ nhân đang chơi với mình, hưng phấn nhảy lên nhảy xuống, nhất định phải nhào lên mới được.
Lục Thời Nghiễn cảm thấy bất đắc dĩ, vừa nhanh nhẹn né tránh, vừa cởi áo choàng trên người xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-220.html.]
Nhưng áo bông mặc bên trong cũng là đồ mới, do Trần Hi mua.
Lục Thời Nghiễn hết cách, chỉ có thể nhanh chóng ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc ôm cánh tay hắn rầm rì, sau khi được xoa đầu, rốt cục không phấn khích nữa, ngoan ngoãn nằm cạnh chủ nhân, để chủ nhân tiếp tục xoa đầu.
"Được rồi." Lục Thời Nghiễn sờ soạng một lúc, nói với tiểu Hắc Cẩu: "Đi chơi đi."
Dứt lời, hắn đứng dậy, chuẩn bị vào nhà đếm tiền trong hà bao, tầm mắt liếc đến cây trúc ngày hôm qua đã xử lý qua đang nằm dưới hành lang, vốn là đặt từng đốt từng đốt ở trong giỏ, hiện tại lại toàn bộ đều đã rơi xuống đất.
Hắn đi qua.
Tiểu Hắc Cẩu vẫy đuôi đang muốn đi theo, thấy chủ nhân đi về phía giỏ và đốt trúc, nhất thời dừng lại bất động tại chỗ, ngay cả chiếc đuôi cũng càng vẫy càng chậm, mắt đậu đen ướt sũng, còn mang theo vẻ dè dặt, cẩn thận từng li từng tí.
Lục Thời Nghiễn đi qua, nhìn thoáng qua mấy cái giỏ tre và cái giỏ bị đổ trên mặt đất, sau đó nhìn thoáng qua Tiểu Hắc Cẩu: "Ngươi ở nhà làm loạn à?"
Tiểu Hắc Cẩu rên rỉ một tiếng, đuôi cũng không vẫy nữa.
Lục Thời Nghiễn cũng không mắng nó.
Chó mà, lại là một con ch.ó con, lúc nào chẳng ham chơi.
Đốt trúc cũng không bị tổn hại gì cả, chỉ là nằm rải rác trên mặt đất mà thôi, đoán chừng llà nó tự chạy nhảy trong nhà, không cẩn thận làm đổ.
Lục Thời Nghiễn ngồi xổm xuống, nhặt những khúc trúc rải rác vào trong giỏ.
Tiểu Hắc Cẩu đợi một lát, thấy chủ nhân không đánh không mắng, thông minh chạy đến bên tường, cắn một cây trúc, vui vẻ chạy tới.
Lục Thời Nghiễn xoa đầu nó: "Lần sau đừng làm đổ là được."
Tiểu Hắc Cẩu kêu gâu gâu hai tiếng, sau đó lại bắt đầu cào cáo trong đống trúc.
Lục Thời Nghiễn cho rằng nó đang chơi, cũng không để ý, đang vừa thu dọn vừa suy nghĩ.
Vô tình ngẩng đầu liền thấy tiểu Hắc Cẩu lôi ra một đốt trúc, mang đến trước mặt như đang khoe khoang.