Chạng vạng tối hôm nay, Trần Hi đang xử lý thù du, xoa xoa cái cổ đau nhức, cảm thấy rằng phải tuyển người thôi.
Cho dù hiện tại không tuyển, chờ cửa hàng khai trương, cũng phải tuyển, kiếm được tiền phải giải phóng hai tay của mình và người nhà mới được, nếu không kiếm tiền mà còn vất vả như vậy, vậy thì tiền kiếm được kia không hề có ý nghĩa.
Hơn nữa, nhân lực cũng thật sự không đủ.
Nàng định ngày mai sẽ đi xem, tốt nhất là mời một cô nương nhanh nhẹn thích sạch sẽ đến trợ giúp.
Nàng nói với cha Trần dự định tuyển người làm công, cha Trần lập tức đồng ý - - mấy ngày nay khuê nữ quả thật mệt muốn chết, ông ấy nhìn cũng đau lòng.
Ngày hôm sau dầu ớt lại bán hết, Trần Hi đang chuẩn bị dọn quán đi chợ xem giá thị trường tuyển dụng như thế nào, chuẩn bị chờ hai ngày sau, khi mẹ Trần vào thành sẽ cùng đi tuyển người, lúc này Tề Chân lại tới cửa.
Trần Hi cười chào hỏi: "Hôm nay Thất công tử định mua gì?"
Cái khác không nói, Tề Chân này còn rất hiếu thuận.
Tề Chân quanh năm nghiêm mặt hiếm khi lộ ra một nụ cười: "Hôm nay là muốn tìm Trần lão bản bàn chuyện hợp tác."
Trần Hi hơi kinh ngạc: "Hợp tác?"
Tề Chân gật đầu: "Không biết bây giờ Trần lão bản có tiện không."
Trần Hi vừa thu dọn quán chuẩn bị ra ngoài, nói bận rộn thì cũng không bận.
Chỉ là...
Nàng nhìn xung quanh một chút, trong cửa hàng còn có công nhân đang bận rộn, không có nơi nào thích hợp để nói chuyện.
Nàng trầm ngâm một lát, nói: "Mời Thất công tử vào trong."
Cửa hàng phía trước không thích hợp, vậy thì đi hậu viện là được.
Tề Chân cũng thẳng thắn, không quanh co, vào đến hậu viện, ngồi bên cạnh bàn đá bên giếng nước, liền đi thẳng vào vấn đề: "Không biết Trần lão bản có ý muốn đưa dầu ớt của ngươi đến tiêu thụ ở nơi khác hay không."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-205.html.]
Trần Hi đầu tiên là sửng sốt, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại.
Ngày đó về nhà hắn ta lập tức nói với lão gia tử dự định của mình, hai ngày nay hắn ta cũng đã quan sát, số lượng người bán gà bát bát trong thành tăng thêm không ít, nhưng điều này vẫn không ảnh hưởng đến việc làm ăn của Trần Hi.
Quan trọng nhất là, hắn ta đã nhận ra có người có cùng suy nghĩ với hắn ta.
Liền quyết định đến ngay.
"Thất công tử nói là cửa hàng của Tề gia sao?" Trần Hi đè nén kinh hỉ trong lòng, bình tĩnh hỏi.
Thấy nàng lại có thể đoán được, Tề Chân hơi kinh ngạc.
Hắn ta chỉ mới đề cập, chưa nói rõ là chuyện gì, Trần Hi đã phản ứng nhanh như vậy, không trách ông nội nói, Trần Hi là người thông minh.
Hắn ta gật đầu: "Cửa hàng của Tề gia trải rộng khắp sáu châu Nam tỉnh, nếu do Trần lão bản cung cấp, cửa hàng Tề gia bán, chắc hẳn rất nhanh dầu ớt Trần Ký sẽ có thể nổi tiếng khắp Nam tỉnh thậm chí nhiều nơi hơn.
Trần Hi chỉ trầm ngâm một lát, liền nói: "Chia như thế nào?"
Tề Chân nhìn nàng.
Hai người nhất thời không ai nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nhau.
Tề Chân vốn định là, bảy phần ba.
Hắn ta bảy, Trần Hi ba.
Nhưng sau khi đối diện với đôi mắt bình tĩnh của nàng, hắn ta đổi chủ ý: "Năm năm."
Trần Hi nở nụ cười: "Giá cả do ta quyết định, năm năm."
Tuy rằng nhìn giống như là lợi ích bị phân ra ngoài, nhưng cho tới bây giờ con đường tiêu thụ hàng hóa mới là thứ khó khăn nhất, có thương hội của Tề gia ở đây, nàng cũng không cần lo lắng đến nguồn tiêu thụ, chỉ cần làm dầu ớt là được.
Năng lực cá nhân của nàng có hạn, nhiều lắm cũng chỉ có thể phát triển ở huyện Duy, huyện lân cận thì nàng không thể đi được, hơn nữa lượng thị trường ở huyện Duy cũng có hạn, đừng thấy hiện tại đang buôn bán tốt, đó là bởi vì mới vừa cho ra mắt, hơn nữa mọi người đang còn cảm thấy mới mẻ.
Chờ qua đợt này, lượng tiêu thụ khẳng định giảm mạnh.
Nhưng có thương hội của Tề gia ở đây, việc vận chuyển và tiêu thụ nàng sẽ không cần phải quan tâm, cung cấp một bình liền có lợi nhuận của một bình, đối với người làm việc đơn lẻ như nàng mà nói là tốt nhất.