Tề Chân lại không thiếu tiền, thêm vào đó vị cay ngon thật sự hấp dẫn, lão gia tử trong nhà cũng thích, đệ đệ muội muội cũng thích, liền gật đầu nói: "Vậy thì một bình lớn."
Dứt lời, hắn ta lại nói: "Lấy thêm hai bình nhỏ nữa." Hắn ta đem tặng người khác.
Trần Hi cười đồng ý, lấy dây thừng ra buộc hai hũ lại như đóng gói đồ hộp.
Bình lớn thì buộc riêng một bên.
Đang đóng gói thì có thực khách cười hỏi: "Trần lão bản, ngươi bán dầu ớt này, chẳng phải là để tất cả mọi người có thể tự mình làm gà bát bát à, không sợ ảnh hưởng việc buôn bán sao?"
Trần Hi nở nụ cười: "Ngày nào cũng có người ra ngoài, ra ngoài cũng phải ăn cái gì đó chứ."
Trên phố, tửu lâu hay sạp ăn đều làm ăn với những người đi đường, hoặc những người chán ăn ở nhà ra ngoài đổi khẩu vị, việc nàng bán dầu ớt chẳng ảnh hưởng gì.
Cũng không thể bởi vì trong nhà mua dầu ớt, đến giờ ăn lại phải chạy về nhà ăn rồi chạy ra ngoài tiếp tục công việc?
Đạo lý tất cả mọi người đều rõ ràng, chỉ là hỏi cho vui mà thôi.
Đương nhiên cũng có người suy nghĩ nhiều một chút: "Nói như vậy, chẳng phải là người khác cũng có thể bán gà bát bát rồi sao?"
Câu hỏi này khiến rất nhiều người nhìn về phía Trần Hi.
"Đương nhiên là có thể." Trần Hi lại nói.
Trần Hi còn chưa dứt lời, đã có người lớn tiếng nói: "Người khác cũng bán gà bát bát, Trần lão bản cũng nguyện ý sao?"
Trần Hi đáp: "Chuyện này thì có cái gì mà nguyện ý hay không, tất cả mọi người đều kiếm tiền bằng bản lĩnh của mình, ta cũng không phải cường đạo thổ phỉ, còn ngăn cản không cho người khác buôn bán sao?"
Đây đều là chuyện sớm muộn, để tâm đến chỉ tự chuốc bực vào mình.
Hơn nữa, gà bát bát cũng không phải do nàng sáng tạo ra, nàng cũng chỉ là học cách làm của hậu thế, chẳng qua không ai biết mà thôi.
Làm thì ai cũng làm được, nhưng có kiếm được tiền hay không, đó mới là dựa vào bản lĩnh của mình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-203.html.]
Trần Hi cũng không sợ cái này.
Gà bát bát chỉ là một món ăn của nhà nàng mà thôi, sau này nàng còn có thể lục tục đưa ra món ăn mới.
âu nói này vừa dứt, những người thèm muốn việc buôn bán này, mắt sáng lên, thậm chí những kẻ đứng từ xa để nhìn trộm cũng bắt đầu xúm lại.
"Ta muốn một bình dầu ớt!"
"Ta muốn hai bình!"
"Cho ta một bình lớn!"
Có người muốn mua về nhà tự mình làm để ăn, nhưng phần nhiều là muốn mua về tự mình nắm buôn bán món gà bát bát này.
Ngay lập tức, sạp trở nên náo nhiệt, người vây quanh đông đúc.
Tề Chân đã trả tiền và rời khỏi quán, nhìn một cảnh này, như có điều suy nghĩ.
Trần Hi bận rộn thu tiền tiếp khách, không chú ý tới.
Dầu ớt đắt, mỗi ngày cũng bán được không nhiều lắm, hơn nữa không dễ vận chuyển, mỗi ngày nàng dọn quán ra cũng không mang ra quá nhiều, nhưng hôm nay bán chạy, không bao lâu đã bán hết.
Người muốn mua về ăn thì không có ý kiến nhiều.
Nhưng những thực khách muốn làm ăn buôn bán không chịu rời đi, nài nỉ nàng về lấy thêm, hôm nay phải mua được.
Vừa rồi đã có nhiều người mua như vậy, ngày mai nhất định sẽ đi ra bày sạp, bọn họ mua không được, chẳng phải mất một ngày kiếm tiền sao.
"Như vậy đi." lúc này đã quá nửa ngày, không sớm không muộn, người ăn cơm cũng ít, Trần Hi liền nói với mọi người: "Trong cửa hàng có hàng tồn, ngay tại ngõ Lục Đạo ở phía trước, cách đây cũng không xa, mọi người theo ta đến cửa hàng lấy đi."
Mọi người nhao nhao nói được.
Trần Hi liền bắt đầu dọn quán, còn có người chê động tác của nàng chậm, chủ động giúp nàng thu dọn bàn và mấy chiếc ghế đẩu còn có người giúp nàng xếp đồ lên xe, nhìn qua rất náo nhiệt, người đi ngang qua không rõ chân tướng vội vàng lại gần - - tưởng là có người đang tìm chủ quán gây phiền toái.
Nghe được nguyên do, lại có vài người lẻ tẻ gia nhập.