Nàng nói rất có lý, cho dù hắn ta ra roi thúc ngựa trở về, cũng phải một khắc đồng hồ, trở về chưa kể mì đã mềm mà cũng đã nguội, chẳng bằng hắn cầm về nhà nấu rồi đưa qua cho ông cụ sẽ càng tri kỷ.
"Cứ làm theo lời ngươi nói." Tề Chân gật đầu.
Nói xong hắn ta nhìn thấy trên bàn có mấy bình xếp thành một hàng, chỉ vào một cái trong đó nói: "Đây chính là tương nấm mà ta vừa mới ăn sao? Có bán không"
Trần Hi vừa dùng ống trúc đóng gói các loại nguyên liệu nhỏ, vừa cười trả lời: "Có bán, dầu ớt một lượng bạc một bình, tương nấm thì hai lượng bạc, Thất công tử có muốn mua thử không?"
Tề Chân không nói gì, nhìn mấy bình trầm tư.
Trần Hi cũng không thúc giục, tiếp tục bận rộn.
Một lát sau, Tề Chân nói: "Nếu ta mua tương nấm, về nhà không phải tự mình có thể làm mì trộn tương nấm sao?"
Trần Hi cười nói: "Đó là đương nhiên, ta cũng dùng tương nấm nhà làm này, chỉ là mọi người ra ngoài thường thích ăn tại chỗ cho tiện, ở nhà thì mua tương nấm về tự làm càng thoải mái."
Tề Chân lập tức nói: "Cho ta hai bình tương nấm, lại thêm hai bình dầu ớt, món gà bát bát có phải dùng dầu ớt này để làm không?"
Thực khách trong quán và người qua đường nghe được lời này của Tề Chân, lập tức vểnh tai lên nghe.
Gần đây gà bát bát rất thịnh hành ở huyện Duy, người không thiếu tiền thì đi Khánh Phương lâu thưởng thức và hưởng thụ, người không muốn tốn nhiều tiền thì đi quán Trần Ký để ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-202.html.]
Cho dù là người nghèo khổ, cũng có thể lấy mấy đồng tiền đến Trần Ký mua cho hài tử trong nhà mấy xâu rau chay cho đỡ thèm.
Lão bản của Trần Ký còn nhiệt tình, mua ít nàng cũng cười tủm tỉm, cho dù chỉ có mấy xâu thức ăn chay, nàng cũng dùng ống trúc đựng kỹ, điều này cũng làm cho càng ngày càng nhiều người nghe danh mà đến, vui vẻ mua mang về nhà dỗ con.
Cũng có người thèm thuồng mối làm ăn này, nhưng không biết làm thế nào, dù có bắt chước, hương vị cũng không ngon, hơn nữa Khánh Phương Lâu dù sao cũng là thế lực lớn, Trần Hi có thể làm là bởi vì món ăn này vốn là nàng nghĩ ra, vì thế người thèm thuồng cũng chỉ có thể thèm thuồng, đương nhiên cũng có người tâm tư linh hoạt, cảm thấy Trần Hi có thể tặng không cách làm cho Khánh Phương Lâu, tất nhiên cũng sẽ không để ý người khác làm, chỉ là hiện tại đều còn đang trong giai đoạn quan sát, không ai dám xông ra làm chim đầu đàn.
Hiện tại nghe được Thất công tử giáp mặt hỏi ra, người tham gia náo nhiệt tò mò rất nhiều, người thật lòng muốn biết đương nhiên cũng không ít.
Những ánh mắt này Trần Hi đều chú ý tới, chẳng qua là nàng cũng không thèm để ý - - điều này vốn nằm trong dự liệu của nàng.
Gà bát bát cũng không yêu cầu kỹ thuật gì cao siêu, sớm muộn gì cũng sẽ có người học được, lúc trước nàng chia sẻ công thức cho Khánh Phương Lâu cũng là cân nhắc đến điểm ấy.
Nàng chủ yếu vẫn muốn bán dầu ớt.
Có thể nhẹ nhàng thoải mái kiếm tiền, ai muốn mệt c.h.ế.t mệt sống để chuẩn bị thức ăn, xử lý nguyên liệu nấu ăn, đi sớm về trễ vất vả như vậy đâu chứ?
"Đúng vậy." Trần Hi cười nói: "Chính là loại dầu ớt này điều chế ra nước dùng, mua dầu ớt về, có thể tùy ý điều chỉnh theo khẩu vị tại nhà, ăn ở nhà cũng vui vẻ hơn."
Tề Chân gật đầu: "Vậy cần thêm hai bình dầu ớt."
Người nhà hắn rất nhiều, sợ là ăn một lần, phải dùng hết một bình.
Trần Hi ôm ra một cái bình lớn: "Nếu là dùng cho gia đình, Thất công tử có suy nghĩ một chút đến việc mua loại bình lớn này, một bình lớn chỉ cần năm lượng bạc, so với năm bình nhỏ nhiều hơn một nửa."
Dung tích lớn, đương nhiên phải càng có lời một chút mới có người trả tiền, bằng không tất cả mọi người đều mua bình nhỏ, một lần chi ít tiền, lại tránh được việc ăn mãi chán ngán rồi bỏ phí.