Lục Thời Nghiễn nhẹ nhàng chớp mắt, mặt không chút thay đổi nói: "Không phải."
Nàng có thể mở to mắt nói dối, hắn cũng có thể.
Trần Hi nhíu mày.
Không à?
Làm sao có thể!
Hắn rõ ràng là cố ý!
"Ngươi bình thường đóng cửa xong cũng khóa?" Trần Hi không định tha cho hắn, tiếp tục truy vấn.
Lục Thời Nghiễn khẽ nhướng mày: "Sao ngươi biết ngày thường ta không khóa?"
Trần Hi lập tức cắn lưỡi.
Lục Thời Nghiễn người này, quả nhiên thông minh dị thường, trách không được có thể nổi danh tài tử khắp mười dặm trước khi nam chính phát đạt, phản ứng thật là nhanh.
Trần Hi nhìn hắn, không để lộ ra vẻ yếu thế: "Nhà nhà sau khi đóng cửa đều không khóa, ta chỉ thấy lạ, nhà ngươi lại khác, ta tưởng, mọi người cùng một thôn, thói quen sinh hoạt sẽ giống nhau, nên mới hỏi vậy, ngươi sao phải nghĩ nhiều."
Còn cố tình gài bẫy nàng, nếu không phải nàng phản ứng nhanh thì đã bị hắn lừa rồi!
Lục Thời Nghiễn: "Ta suy nghĩ nhiều cái gì?"
Trần Hi không đáp mà hỏi ngược lại: "Thật sự không phải cố ý chặn ta?"
Nàng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, sao lại trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác không khoá mà lại khóa vào ngày hôm qua?
Chuyện bất thường chắc chắc có điều mờ ám.
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng: "Không phải."
Trần Hi lại nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó lui về phía sau một bước: "Vậy không có gì nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-196.html.]
Lục Thời Nghiễn cũng không nói gì nữa, chỉ thản nhiên nhìn nàng.
Trần Hi cảm thấy tâm tư người này có chút khó đoán, mặt không chút thay đổi, nhìn rất lạnh lùng.
Người trong thôn lên núi chặt trúc, lục tục khiêng trúc xuống núi, nàng cũng vội vã vào thành, cho nên không ở lâu nữa, chỉ là trước khi rời đi, ánh mắt nàng quét qua người Lục Thời Nghiễn từ trên xuống dưới một vòng: "Áo choàng đẹp."
Áo choàng màu xám đậm, phối hợp với một viền lông thỏ màu xám bạc, tôn lên khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng, càng thêm thanh nhã thanh thoát, như một thư sinh ôn nhuận bước ra từ tranh thủy mặc.
Sắc mặt Lục Thời Nghiễn hơi dịu đi, nghe vậy, lập tức ngước mắt lên.
Chỉ là Trần Hi đã đeo gùi xoay người rời đi.
Cái gùi còn cao hơn cả người nàng, còn chất đầy đồ, liếc mắt một cái, chỉ thấy một cái gùi dài có hai chân đang đi trên đường lớn.
Lão Ngưu thamar ngạc nhiên đứng xem một lát, chờ cha con Trần Hi đi xa, mới ném cây trúc vào chân tường, chạy tới: "Lục tiểu tử, Trần Hi nói gì với ngươi vậy?"
Vừa rồi hai người đứng cách nhau rất gần, Trần Hi lại cố ý đè thấp giọng nói, bà ấy không nghe thấy, nhưng nhìn sắc mặt hai người đều lạnh lùng nhàn nhạt, không phải bộ dáng rất vui vẻ, nhưng cũng không giống như nổi lên tranh chấp đặc biệt lớn gì.
Lục Thời Nghiễn thu hồi tầm mắt, thần sắc lãnh đạm như gió cuối thu: "Không nói gì cả."
Lão Ngưu thẩm đánh giá hắn một lát, vẻ mặt hóng chuyện: "Hai người làm hoà rồi sao?"
Lục Thời Nghiễn mặt không đổi sắc nhìn bà ấy một cái: "Không có."
Lão Ngưu thẩm chậc một tiếng: "Vậy nàng ấy đã nói gì với ngươi?"
Lục Thời Nghiễn: "Bảo ta bị bệnh thì đừng ra ngoài hóng gió, tránh làm phiền hàng xóm.:
Lão Ngưu thẩm kinh ngạc hô lên một tiếng: "Vậy Trần Hi còn rất quan tâm ngươi đấy, ngươi quả thật không nên chạy ra hóng gió, mau trở về đi, đứng ở giao lộ làm gì..."
Dứt lời bà ấy lại đánh giá áo choàng trên người hắn: "Ngươi đây là định đi đâu vậy? Muốn ra ngoài sao? Ôi chao, ngày hôm qua mới hôn mê một trận, Hứa lão đầu không phải đã bảo ngươi tĩnh dưỡng sao, mau trở về đi..."
Lục Thời Nghiễn vốn cũng định trở về, gật đầu liền xoay người trở về phòng, vừa mới vào sân, chợt nghe thấy lão Ngưu thẩm lẩm bẩm: "Ai, Trần Hi thật ra cũng là một đứa trẻ ngoan..."
Những lời phía sau thì Lục Thời Nghiễn không nghe thấy, hắn kéo áo choàng trên người, sải bước trở về phòng.
Nhưng rất nhanh hắn lại ra ngoài, đi đến bên tường, lấy mấy cây trúc hôm qua chặt trên núi.
Hắn không lấy nhiều lắm, chỉ lấy mấy cây, lúc xoay người, liếc thấy mấy dấu chân bùn trên tường, thân hình Lục Thời Nghiễn thoáng dừng lại.