Lục Thời Nghiễn rõ ràng cảm nhận được giọng nói của nàng có sự biến hóa: "...?"
Hắn nhìn nàng, trong mắt tràn đầy khó hiểu.
Trước đây nàng hay thay đổi như vậy sao?
Mặc dù không nhớ nhiều về nàng, nhưng hắn cũng nhớ rõ, trước kia nàng không phải người như vậy.
Nhưng từ ngày từ hôn đó, nàng cũng có lúc thất thường như vậy, hắn còn tưởng nàng đang sỉ nhục mình, tức đến hộc máu.
"Trời càng ngày càng lạnh." Trần Hi lại nói: "Ngươi nên chú ý hơn."
Lục Thời Nghiễn không nói gì, chỉ quan sát Trần Hi.
Nàng có gì đó không ổn.
Trần Hi nói xong, lại cảm thấy mình không có lập trường gì, Lục Thời Nghiễn có thể không chú ý thân thể sao?
"Ngươi mau về phòng đi." Trần Hi nhìn xung quanh, lát nữa nàng còn phải trèo tường, cũng không thể trèo tường trước mặt Lục Thời Nghiễn được, như vậy thì không lễ phép lắm, cũng có chút ngượng ngùng.
Lục Thời Nghiễn không nhúc nhích, chỉ nhìn nàng chằm chằm: "Ngươi đang thương hại ta sao?"
Trần Hi: "..."
Trần Hi hít sâu một hơi.
Nàng rất muốn nói với hắn, là, nàng không chỉ là đang thương hại hắn, còn là đang thương hại chính mình, cũng là một nhân vật phản diện trong câu chuyện này.
Nhưng nàng không thể.
Với tính cách của Lục Thời Nghiễn thì sẽ không chịu nổi nhục nhã như vậy, nếu thật sự nói như vậy, sợ là hắn sẽ cởi áo bông trên người ra ném cho nàng ngay tại chỗ, sau đó bảo nàng cút, giống như lần trước, không chừng còn tức đến mức hộc máu.
"Không phải vậy." Trần Hi nói: "Ta nghĩ, ta cũng không có tư cách thương hại ai."
Lục Thời Nghiễn nhìn nàng chằm chằm: "Vậy ngươi làm như vậy, là vì sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-191.html.]
Vấn đề này đã làm hắn phiền lòng quá lâu, hôm nay, hắn phải hỏi rõ ràng, nếu không, tâm trạng khó yên.
Trần Hi có chút phục sự cố chấp của Lục Thời Nghiễn.
Muốn hỏi rõ ràng như vậy làm gì, hiếm khi mơ hồ lại không tốt sao?
Nói hắn là một con lừa bướng bỉnh, cũng không quá một chút nào!
Không chỉ bướng bỉnh, còn cố chấp và thông minh.
Một con lừa thông minh vừa bướng bỉnh vừa cố chấp.
Làm cho người ta phát điên!
"Không vì gì cả." Trần Hi nói: "Ta tự nguyện."
Lục Thời Nghiễn nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm trong bóng tối, loại chuyện ma quỷ này, đứa trẻ ba tuổi cũng không tin.
Trần Hi bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi có chút không được tự nhiên.
Nhưng nguyên nhân thật sự thì nàng lại không có cách nào nói ta, chẳng lẽ muốn nói cho Lục Thời Nghiễn biết rằng bởi vì hai người bọn họ đều là nhân vật phản diện, nếu hắn chết, nàng cũng có thể bị ảnh hưởng bởi cốt truyện?
Lục Thời Nghiễn có thể coi nàng là quái vật mất.
"Đều đã từ hôn rồi." nghĩ mãi mà không rõ, không bằng trực tiếp hỏi ra, Lục Thời Nghiễn chỉ trầm ngâm một lát, liền mở miệng: "Ngày đó chính miệng ngươi nói, từ nay về sau, ngươi và ta, nhà ngươi và nhà ta, không còn quan hệ gì nữa, ngươi cần gì phải đưa áo choàng đến."
Chuyện cần đến cuối cùng cũng đến, Trần Hi thở dài trong lòng, nàng còn tưởng rằng hôm nay Lục Thời Nghiễn sẽ không hỏi thẳng ra.
Trần Hi nhìn hắn một lát, vẻ mặt không được tự nhiên nói: "Rốt cuộc đều là hàng xóm làng giềng, cũng không thể quá m.á.u lạnh, giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, chúng ta chỉ là lui hôn nhưng vẫn là người chung một thôn, đi ra đi vào, ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, quan tâm hàng xóm láng giềng là chuyện rất bình thường."
Lục Thời Nghiễn không tin lời này của nàng.
Lúc từ hôn nàng cũng không phải nói như vậy, lúc đó gần như coi hắn như kẻ thù g.i.ế.c cha, nếu không hắn cũng không tức giận đến vậy.
Hôn ước cũng được, đối tượng kết hôn cũng được, hắn vốn không đặt nặng trong lòng, cưới ai cũng được, nghe theo lệnh cha mẹ, nghe theo lời mai mối, cha mẹ bảo hắn cưới Trần Hi, chứng tỏ bọn họ đã suy nghĩ kỹ cho hắn, sẽ không hại hắn, cho nên hắn liền đồng ý, chỉ một lòng một dạ tập trung vào việc học.
Trần gia muốn từ hôn, nói rõ ràng, hắn sẽ không từ chối.