Nàng nhìn con lừa nhà mình đi tới đi lui trong sân, nghĩ đến cái gì đó, vào bếp lấy bình đựng canh gà nấm, cố ý múc thêm ít thịt non.
"Con đi đưa cho Thập Bát Nương một ít." Trần Hi chuẩn bị xong, lại nói với mẹ Trần: "Buổi tối mua thêm một con về hầm, con thích ăn."
Mẹ Trần cười đồng ý, bảo nàng đi nhanh, phải nhanh chóng về ăn cơm.
Trần Hi ôm bình đi đến nhà Thập Bát Nương.
Đối với việc trưa rồi mà Trần Hi còn mang đồ ăn đến cho mình, Thập Bát Nương rất ngạc nhiên.
Trần Hi muốn nói lại thôi một lát, Thập Bát Nương lập tức hiểu: Không cần nói, ta biết rồi, giao cho ta là được."
Nói xong nàng ấy nhận lấy bình canh.
Trần Hi có chút ngượng ngùng: "Hôm nay nhà ta hầm một nồi lớn, đưa cho ngươi nhiều lắm, đủ cho mấy người ăn, ngươi... đưa một bát là được."
Lục Thời Nghiễn thân thể yếu ớt cũng không ăn được nhiều lắm.
Nếu không phải lúc trước bị Lục Thời Nghiễn chất vấn qua vài lần, nàng chắc chắn sẽ tự mình lén lút đưa canh gà đến, sẽ không ngay cả chút chuyện nhỏ này đều phiền toái Thập Bát Nương, quá ngượng ngùng.
Thập Bát Nương cười gật đầu: "Đã biết rồi."
Lúc này Trần Hi mới xoay người về nhà.
Về nhà, nàng cảm thấy nhẹ nhõm, bữa trưa ăn cũng ngon miệng hơn nhiều.
Thập Bát Nương cũng không nói nhiều với Hạ nhị ca, chỉ nói: "Chúng ta cũng làm cơm, Trần Hi lại đưa tới nhiều canh gà như vậy, cũng ăn không hết, nhị ca đi đưa cho Lục ca nhi một ít đi, hắn hôm nay không tốt, uống chút canh gà cũng tốt."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-186.html.]
Hạ nhị ca vốn định đưa cơm trưa cho Lục Thời Nghiễn, trên thực tế lúc trước, hắn ta ăn gì Lục Thời Nghiễn cũng ăn theo, trừ phi hắn ta vào thành không ở trong thôn.
"Ừm." Hạ nhị ca nói: "Cho Lục ca nhi thêm chút thịt, chúng ta khỏe mạnh, không sao cả."
Thập Bát Nương cũng tính toán như thế.
Trong thời gian này, Lục Thời Nghiễn đều ăn cơm Hạ nhị ca đưa đến, cho nên Lục Thời Nghiễn không phát hiện có chỗ nào không đúng, đương nhiên, việc này Hạ nhị ca cũng sẽ không cố ý nói, bởi vì canh gà này vốn là Trần Hi đưa tới cho muội muội và hắn ta, bọn họ chỉ cảm thấy Lục Thời Nghiễn bị bệnh, thích hợp ăn chút đồ bổ dưỡng nên mới đưa tới, lấy đồ người khác tặng đưa tới, nói ra cũng khó nghe.
Buổi chiều Trần Hi ở nhà tiếp đón người trong thôn mang nấm đến, trong khi đó, Thập Bát Nương đến báo tin tức về Lục Thời Nghiễn cho nàng - - cơm trưa có thể ăn xong, canh gà uống hơn phân nửa bát, thịt cũng ăn vài miếng, tinh thần tốt hơn không ít.
Tâm trạng của Trần Hi cuối cùng cũng khá lên một chút.
Nhưng đến chạng vạng tối, sắc mặt Thập Bát Nương có chút không tốt lắm, Trần Hi liếc mắt một cái liền nhìn ra.
Thập Bát Nương cũng biết không giấu được, chỉ có thể nói với Trần Hi: "Buổi chiều Lục ca nhi hôn mê bất tỉnh một hồi, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại,có lẽ do thân thể quá yếu, cần thêm thời gian dưỡng bệnh, còn lại không có gì đáng lo, ngươi yên tâm, nhị ca ta sẽ chú ý đến hắn."
Bữa tối Trần Hi ăn không ngon.
Đến khi trời tối, nàng lấy danh nghĩa đến Hạ gia xem ống trúc, biết được Lục Thời Nghiễn khăng khăng rằng mình đã khỏe, không có vấn đề gì, biết Hạ nhị ca bận rộn, cũng không muốn phiền toái hắn ta quá nhiều, nhất định bảo hắn ta về nhà, không cần trông chừng hắn, Hạ nhị ca không lay chuyển được hắn, cũng chỉ có thể về nhà, dự định sáng sớm ngày hôm sau sẽ đến cửa xem.
Trần Hi kiểm tra xong ống trúc, về đến nhà, lại chuẩn bị đồ đạc để mai vào thành, nhưng vẫn không thể ngủ được.
Lăn qua lộn lại nửa ngày, nàng nhận mệnh ngồi dậy.
Có thể, kiếp trước nàng thiếu nợ Lục Thời Nghiễn, đời này xuyên vào trong sách để trả nợ.
Lúc sắp ra cửa, nàng suy nghĩ một chút, rồi lục trong bọc lấy ra một chiếc áo choàng mới, gói kỹ rồi buộc chặt mang theo.
Cửa viện quả nhiên đã khóa, nàng liền lặng lẽ vòng ra sau nhà, thành thục trèo qua tường.