Nàng ấy như vậy làm Trần Hi hoảng sợ: "Ta không sao, chỉ là đi nhanh quá bị mệt, ngươi... ngươi sao lại khóc..."
"Đừng khóc đừng khóc." Trần Hi bị Thập Bát Nương làm cho ngạc nhiên, liền thuận khí hơn, ngược lại còn an ủi Thập Bát Nương: "Ta ổn rồi, thật sự ổn rồi..."
Nói xong nàng còn đứng lên đi hai bước để cho Thập Bát Nương nhìn: "Ngươi xem, ta chỉ là đi nhanh quá bị mệt thôi!"
Thấy nàng thật sự không có việc gì, sắc mặt cũng chuyển biến tốt hơn rất nhiều, Thập Bát Nương lúc này mới yên tâm: "Thật sự không có việc gì chứ?"
Trần Hi gật đầu thật mạnh: "Thật mà!"
Thập Bát Nương nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát, nói: "Trần Hi, ta thật sự coi ngươi là bằng hữu, ngươi…"
Trần Hi: "...?"
Thập Bát Nương hít sâu một hơi: "Ngươi nếu là có việc gì khó hoặc là có tâm sự, có thể nói với ta, ta nhất định hết sức giúp ngươi."
Trần Hi nhất thời vui vẻ, oa, con người Thập Bát Nương tốt như vậy sao, quả nhiên là nữ chính bảo bối dưới ngòi bút của tác giả mẹ ruột, cũng quá tốt đẹp rồi!
"Ừ!" Trần Hi không ngừng gật đầu: "Được được, ta nhớ rồi."
Có cần lời hứa này hay không thì khoan hẵng nói, trước tiên cứ nhận lấy, ít nhất là có gì đó bảo đảm, trong lòng cũng có thể có chút cảm giác an toàn.
Nàng hiện tại không tính là trần truồng chạy ở thế giới này , nàng cũng có hào quang đấy -- nữ chính hứa hẹn với nàng rồi.
"Chúng ta cũng trở về thôi." Trần Hi nói: "Ta thật sự không sao."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-184.html.]
Thấy nàng không nói với mình chuyện Lục Thời Nghiễn, Thập Bát Nương cũng không cảm thấy có gì to tát, loại chuyện này thì phải vượt qua cửa ải trong lòng mình trước, chờ nàng suy nghĩ cẩn thận, hoặc là lúc thật sự cần, sẽ nói với mình.
"Hứa lão tiên sinh đã đi rồi." Thập Bát Nương nói: "Chúng ta khi trở về cũng không cần đi nhanh như vậy."
Khi trở lại Lục gia, Lục gia đã có không ít người tới.
Người trong thôn nghe được tin tức đều đến xem, Hứa lão tiên sinh đang châm cứu cho Lục Thời Nghiễn.
Trần Hi muốn hỏi rốt cuộc là tình huống gì, nhưng quá nhiều người, nàng không thể không biết xấu hổ chen về phía trước, ở bên ngoài thò đầu vào trong, càng ngượng ngùng mở miệng hỏi.
Thập Bát Nương rất tri kỷ, biết nàng lo lắng, thay nàng hỏi: "Nhị ca, Lục tiểu ca là tình huống gì vậy, không sao chứ?"
Hạ nhị ca nhìn qua, nói với muội muội và Trần Hi: "Không có gì đáng ngại, Hứa lão tiên sinh nói là gió lạnh, bị trúng gió rồi, lại bị mệt nhọc, hơi lạnh, chỉ cần châm cứu mấy mũi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."
Thập Bát Nương cầm lấy tay Trần Hi siết chặt, dùng hành động này nói cho nàng biết, Lục Thời Nghiễn không sao, nàng có thể yên tâm.
Trần Hi cảm kích sự săn sóc của Thập Bát Nương, biết nàng không tiện hỏi trước mặt nhiều người như vậy, liền giúp nàng hỏi, còn an ủi nàng.
"Tất cả mọi người về đi." Hạ nhị ca lại vọt tới đám thôn dân tới xem tình hình Lục Thời Nghiễn: "Lục ca nhi không có gì đáng ngại, Hứa lão tiên sinh nói cần yên tĩnh để tĩnh dưỡng, buổi chiều ta ở chỗ này trông coi, sẽ không lên núi, các ngươi cứ làm theo lời ta nói ngày thường là được rồi, có cái gì không rõ có thể tới nơi này tìm ta."
Hứa lão tiên sinh đều đã nói không có việc gì, Hạ nhị ca cũng nói muốn ở lại chăm sóc, bọn họ ở lại đây cũng không có tác dụng gì, liền nhao nhao rời đi.
Lúc đi, thấy Trần Hi cũng ở trong sân, có chút kinh ngạc.
Nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy, hai nhà quả thật cũng không đến mức không c.h.ế.t không thôi, chính Lục ca nhi cũng nói... Bọn họ chỉ kinh ngạc thoáng qua, ai cũng không nói gì, ai đều về nhà nấy, ai nên nấu cơm thì nấu cơm, nên cưa ống trúc thì cưa ống trúc, cũng không rảnh rỗi gì cả.
Chờ tất cả mọi người rời đi, Hạ nhị ca ở đây, Trần Hi cũng không ở lâu, nhưng Lục Thời Nghiễn còn chưa tỉnh, nàng lại không muốn đi.