Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược - Chương 180

Cập nhật lúc: 2025-07-01 03:47:42
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Biết Trần Hi còn muốn nhìn Lục Thời Nghiễn, Thập Bát Nương lắc đầu: "Không mệt."

"Vậy thì sao?" Trần Hi kinh ngạc.

Thập Bát Nương sợ Trần Hi khổ sở, cũng sợ khi nàng chưa chuẩn bị tinh thần mà mình bất ngờ mở miệng làm lộ vết thương của nàng, dù sao chuyện này còn liên quan đến cha mẹ Trần, lòng Trần Hi chắc chắn rất đau khổ.

Không sao đâu." Nàng lắc đầu: "Chỉ là đột nhiên muốn ôm ngươi một cái thôi."

Trần Hi nở nụ cười: "Sao đột nhiên lại muốn ôm ta? Vậy ta cũng ôm ngươi một cái." Nàng nói rồi cũng giơ tay vỗ nhẹ lên lưng Thập Bát Nương.

Nói xong nàng cũng vươn tay vỗ vỗ trên người Thập Bát Nương.

ebookshop.vn - ebook truyện dịch giá rẻ

"Được rồi, được rồi." Trần Hi vừa vỗ vừa cười khúc khích: "Tay ngươi dính bùn, làm bẩn áo ta rồi."

Thập Bát Nương lúc này mới buông nàng ra.

"Ngươi yên tâm đi, Trần Hi." Sau khi buông nàng ra, Thập Bát Nương nhìn Trần Hi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ta nhất định sẽ giúp ngươi."

Dù bây giờ nàng muốn lén lút giúp Lục Thời Nghiễn, hay sau này có dự định gì khác, ta đều sẽ giúp ngươi!

Trần Hi nghĩ rằng Thập Bát Nương đang nói về chuyện làm ăn, nàng liền vui vẻ nói: "Vậy ta cảm ơn ngươi trước, ta cũng sẽ cố gắng giúp ngươi." Cũng là để báo đáp nàng ấy.

Thấy nàng đã hiểu lầm ý của mình, Thập Bát Nương cũng không giải thích, mà là theo lời của nàng gật đầu: "Ừm giúp đỡ lẫn nhau!"

Chuyện này, nàng ấy tự biết là được, Trần Hi không muốn nói, nàng ấy cũng sẽ không chủ động nhắc đến, tránh để nàng khó xử.

"Gần trưa rồi." Trần Hi nói: "Chúng ta xuống núi ăn cơm thôi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-180.html.]

Nói xong, Trần Hi lại nhìn về phía Lục Thời Nghiễn.

Cái nhìn này làm cho huyết áp của nàng tăng vọt, con lừa bướng bỉnh này, còn ở đằng kia chặt trúc.

Chặt, chặt, chặt, vài cây trúc, rốt cuộc là có việc gì gấp mà phải lên núi chặt trúc vào lúc này?

Nhìn thân hình gầy yếu của hắn, lại tự làm mình ngã cho mà xem!

Chú ý tới tầm mắt của nàng, Thập Bát Nương suy nghĩ một chút, hướng Lục Thời Nghiễn hô một tiếng: "Lục tiểu ca, giữa trưa rồi, ngươi không xuống núi ăn cơm sao?"

Lục Thời Nghiễn dừng tay đang chặt trúc lại, đáp lại Thập Bát Nương: "Lát nữa sẽ về."

Thập Bát Nương nghĩ một lúc, rồi hướng về đám đông gọi to: "Nhị ca!"

Hạ nhị ca nghe được, lên tiếng: "Ơi, chuyện gì?"

Chờ Hạ nhị ca đi ra, Thập Bát Nương nói: "Lục tiểu ca muốn dùng trúc, nhị ca hãy chặt giúp huynh ấy rồi mang về cho huynh ấy đi."

Hạ nhị ca liền sải bước nhanh tới, lớn tiếng nói với Lục Thời Nghiễn: "Lục ca nhi ngươi đừng động thủ, để ta tới làm cho, Lâm ca nhi trước khi đi học cố ý nhờ ta phải chăm sóc ngươi thật tốt, ngươi hôm nay tại sao lại tự mình đi ra ngoài thế này, vừa mưa xong, đường núi khó đi như vậy, ngươi là một người đọc sách, sao có thể làm loại việc nặng này, để ta để ta, để ta làm cho…

Hạ nhị ca không nói lời nào, liền đoạt lấy đao trong tay Lục Thời Nghiễn, hai ba nhát liền chặt được một đống trúc, lại nhanh chóng bó lại.

So với mấy cây trúc mà Lục Thời Nghiễn đã chặt cả buổi, khác nhau một trời một vực.

"Đi thôi." Hạ nhị ca bó chặt mấy cây trúc xong rồi vác lên vai, nói với Lục Thời Nghiễn: "Đúng lúc ta cũng về nhà ăn cơm, ta mang về cho ngươi."

Nói xong hắn ta lại lải nhải nói:"Ngươi từ khi nào ra đây, sao không nói với ta một tiếng? Ta ngày nào cũng lên núi, ngươi cần dùng trúc, chỉ cần nói một tiếng, chuyện nhỏ như vậy, không có gì phiền phức cả. Ngươi sao lại khách khí như thế, Lâm ca nhi đã dặn dò ta rồi. Nếu không chăm sóc tốt cho ngươi, ta biết ăn nói thế nào với Lâm ca nhi đây?"

Hạ nhị ca vừa nói nhiều vừa nói nhanh, giọng còn lớn, Lục Thời Nghiễn căn bản không tìm được cơ hội mở miệng.

Chờ đến khi Hạ nhị ca không nói nữa, lúc này hắn mới nói tiếng cảm ơn: "Bây giờ ta đã đỡ hơn nhiều, ra ngoài cũng không sao."

"Sao lại không sao chứ." Hạ nhị ca gọi muội muội và Trần Hi, một tay khiêng trúc, một tay mang theo gùi của hai cô nương, quay đầu lại nói với Lục Thời Nghiễn: "Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như rút tơ, ngươi bị bệnh lâu như vậy, phải chăm sóc bản thân thật tốt, như vậy mới có thể nhanh khỏe, nếu không, để lại bệnh gốc khi còn trẻ, sau này biết làm sao? Ngươi phải coi trọng việc này, giữ gìn sức khỏe. Sau này đừng tự mình lên núi nữa. Bây giờ trời lạnh, trên núi gió lớn, nếu lại bị gió lạnh thổi, thuốc trước kia chẳng phải vô ích sao?"

Loading...