Vẻ chờ mong và căng thẳng trên mặt Thập Bát Nương hóa thành vui vẻ: "Đúng không, ta cũng cảm thấy lần này hương vị rất ngon."
"Không phải ngon." Trần Hi nhấn mạnh:" Rất ngon! Siêu ngon!"
Cửa ải khó khăn này cuối cùng cũng vượt qua, Thập Bát Nương vui vẻ rất nhiều, còn thở phào nhẹ nhõm - - công thức nấu ăn Trần Hi tặng cho nàng đều không giống bình thường, nếu nàng không làm được món điểm tâm khiến Trần Hi hài lòng, chẳng phải là phụ lòng tín nhiệm và ý tốt của nàng đối với mình sao?
Bây giờ thì tốt rồi, rốt cục làm được rồi.
"Đến đây, thúc thẩm, hai người cũng nếm thử đi."
"Trần Diệu, huynh cũng nếm thử đi."
Thập Bát Nương bưng chén đĩa chia sẻ cho mọi người, cuối cùng còn thừa một miếng vào trong bụng nhị ca của mình.
Khắp sân đều là tiếng khen ngợi, Thập Bát Nương vốn còn rất vui vẻ bị khen đến có chút ngượng ngùng, đỏ mặt bảo mọi người đừng khen nữa.
Trần Diệu nghiêm túc nói: "Vì sao không khen, muội muội ta làm gà bát bát ăn ngon, ta cũng mỗi ngày đều khen, Thập Bát Nương làm bánh ngọt ăn rất ngon, cũng muốn khen mỗi ngày!"
Trần Hi cũng nói tiếp: "Đùng vậy, ăn ngon thì chính là ngon, ăn ngon là nên khen."
Nghe được muội muội đồng ý với mình, Trần Diệu vui vẻ vô cùng, vì thế khen Thập Bát Nương càng hăng say.
Ngay cả Hạ nhị ca cũng nói, đây là việc nên làm, Thập Bát Nương đành phải đỏ mặt thản nhiên tiếp nhận khen ngợi của mọi người.
Bởi vì danh tiếng của Khánh Phương lâu, hơn nữa gà bát bát được học sinh hoan nghênh, việc làm ăn của Trần Hi đều rất tốt, cũng bởi vì Khánh Phương lâu bán giá đắt hơn mình không ít, so sánh hai bên, ngược lại cũng hấp dẫnđược thêm một nhóm thực khách tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-vao-van-my-thuc-vi-hon-phu-cu-han-lai-gia-vo-nhu-nhuoc/chuong-172.html.]
Trần Hi thu tiền vui vẻ thì vui vẻ, cũng lo lắng Khánh Phương Lâu sẽ vì vậy mà đến tìm mình.
Dù sao tất cả mọi người đều làm ăn giống nhau, ngươi bán rẻ, hắn bán đắt, tóm lại là có ảnh hưởng.
Chẳng qua là Trần Hi cũng đã làm tốt công tác chuẩn bị.
Ngay cả khi thực khách đến chỗ nàng mua gà bát bát, nói nhà nàng bán rẻ, Khánh Phương lâu bán đắt, nàng cũng sẽ nói một câu, phí tổn buôn bán của các nhà không giống nhau, một quán nhỏ như nhà chúng ta, cũng đều là nhân công nhà mình, tửu lâu to lớn như Khánh Phương lâu, cần cả nhân lực vật lực, khẳng định phải đắt hơn so với nhà mình một chút.
Thật ra những thứ này trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Để vận hành một nhà hàng lớn thì phí tổn rất cao, còn cung cấp độ thoải mái cùng cảm giác cao cấp mà quán ven đường không cung cấp được, cùng với việc sự phục vụ không thể bắt bẻ, mỗi người căn cứ tình huống của mình mà lựa chọn, có người chính là không có nhiều tiền như vậy, hoặc là cho dù có, cũng không muốn tiêu tiền vô ích, thì có thể lựa chọn ăn ở chỗ nàng.
Có người chú trọng môi trường và trải nghiệm hơn, cũng không thiếu tiền, vậy thì chọn Khánh Phương Lâu.
Vốn nàng không có khả năng mời chào được tất cả khách nhân, buôn bán thôi, tốt nhất là có thể hòa khí sinh tài.
Vấn đề giá cả, nàng sẽ nói một câu, nhưng so sánh khẩu vị thì nàng sẽ không nói gì, chỉ biết nói một câu, thích thì thường xuyên đến ăn.
Lúc Tam Hào bọn họ đi Khánh Phương lâu hỏi chuyện công thức nấu ăn, Triệu Tử Kỳ đã biết chuyện Trần Hi bán gà bát bát, còn bắt đầu bán sớm hơn bọn họ vài ngày.
Triệu Tử Kỳ lại cảm thấy bình thường.
Công thức nấu ăn của người ta, vì sao không thể bán.
Chớ nói chi là lúc ấy người ta đã nói, đưa công thức dạy nấu ăn cho bọn họ, cũng không phải bọn họ bỏ ra số tiền lớn để mua đứt, càng không nói đến chuyện quản không cho người ta bán hay không.
Nhưng sau khi Triệu Tử Lộ nghe nói như vậy, còn cảm thấy rất mất hứng, cảm thấy Trần Hi chính là đang tính kế Khánh Phương Lâu bọn họ, cho công thức dạy nấu ăn, nhưng thực ra là leo lên Khánh Phương Lâu, mượn việc này đề cao thanh danh của mình, hơn nữa giá cả còn rẻ hơn Khánh Phương Lâu bọn họ, thật sự rất đáng giận.